Ai đó nói rằng thời gian ở cao trung chính là năm tháng thanh xuân quý giá nhất của họ.
Mặc dù rất bận rộn với kiến thức với thi cử, mặc dù rất áp lực với điểm số với thành tích nhưng nó chính là khoảnh khắc quý giá nhất cuộc đời họ.
Mặc dù biết là sẽ mắc mưa nhưng nếu được quay lại một lần nữa họ rất muốn đắm mình trong cơn mưa rào năm 16, 17 tuổi.
Hạ Thanh Khê tuyệt đối không muốn quay lại khoảng thời gian này, cơn mưa rào này làm Cố Yên Chi mệt mỏi đến cạn kiệt sức lực.
Người mà cô yêu bị bệnh vì mắc mưa Hạ Thanh Khê nào có thích cơn mưa này chứ?
Sinh nhật năm đó Hạ Thanh Khê cùng gia đình tổ chức tiệc lớn, một phần là vì chúc mừng cô đã vào được Lâm Hoa.
Ngay cả cô của Hạ Thanh Khê ở Mỹ cũng bay về dự tiệc sinh nhật của cháu gái.
Hạ Thanh Khê không thích tiệc tùng nhưng cũng không phải là ghét, cô chỉ không thích ồn ào, còn vui chơi thì vẫn chào đón.
Nhưng trong suốt bữa tiệc Hạ Thanh Khê một chút cũng không thể cười nổi.
Tình trạng Cố Yên Chi càng lúc càng tệ, nàng không những không cải thiện được kiến thức mà liên tục bị điểm thấp, tinh thần ngày càng kiệt quệ, suốt ngày không nói cũng chẳng cười.
Các lão sư ở lớp Hạ Thanh Khê chủ yếu là những người đã có tuổi, tuy nghiêm khắc nhưng rất tận tụy với nghề.
Cố Yên Chi không may mắn như vậy, các lão sư của những môn tự nhiên ở lớp nàng đều giảng bài rất hời hợt.
Hầu hết học sinh ở Lâm Hoa đều là con nhà giàu đến bạch phú mỹ, tất cả đều phải đi học thêm học bớt hoặc có gia sư kèm cập riêng.
Cố Yên Chi dù nàng có giỏi đến đâu, nàng siêng năng như thế nào, kết quả vẫn là không bắt kịp mọi người.
Nàng từng nói với Hạ Thanh Khê, “có phải tôi sai rồi không, ngay từ đầu đã đặt kỳ vọng vào sai nơi, hoặc là tôi nên biết vị trí của mình ở đâu, dù ở Nam Hoa tôi có giỏi như nào thì ở đây tôi cũng chỉ là một cây cỏ dại trong một vườn hoa rực rỡ?”.
Hạ Thanh Khê lo lắng cho nàng nhưng cô lực bất tòng tâm, không thể làm gì được cho nàng.
Cố Yên Chi trong lớp không thể kết bạn, lão sư thì thiên vị những đồng học chịu đi học thêm, bài kiểm tra đều là những câu đánh đố chưa từng giảng qua.
Cố Yên Chi bất lực đến mức độ nàng từ bỏ chẳng màng cố gắng nữa.
Mỗi ngày nàng đều đến trường ngồi đó như một bức tượng, ngay cả Hạ Thanh Khê đến tìm nàng nói chuyện Cố Yên Chi cũng chẳng buồn nói.
Đỉnh điểm là ngày đó Hạ Thanh Khê đến nhà để đi học cùng nàng như mọi khi, Trương Tĩnh Nhàn nói rằng nàng sớm đã ra khỏi nhà.
Hạ Thanh Khê tưởng rằng nàng có gì đó giận cô nhưng khi Hạ Thanh Khê đến lớp tìm vẫn không thấy nàng, cô hỏi đồng học ngồi cạnh mới biết Cố Yên Chi hôm đó không hề đến trường.
Tim Hạ Thanh Khê như đập hụt một nhịp, cô hoảng sợ mang theo điện thoại chạy vào nhà vệ sinh gọi cho nàng nhưng nghe thấy chỉ là giọng nói không cảm xúc được thu âm sẵn, Cố Yên Chi không nghe máy.
Hạ Thanh Khê nhắn tin vào tài khoản mạng xã hội của nàng.
[Yên Chi, cậu sao lại không đến trường?]
[Bây giờ cậu đang ở đâu?]
[Có chuyện gì sao?]
[Yên Chi, nói cho tôi biết cậu đang ở đâu, tôi đến với cậu.]
Một tin, hai tin, rồi ba tin được gửi đi, Cố Yên Chi không trả lời, cũng không hoạt động, Hạ Thanh Khê sợ đến mức run rẩy.
Sau khi tan học cô ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Cố Yên Chi, trước nay Cố Yên Chi không hề đi chơi, đều là Hạ Thanh Khê đưa nàng đi.
Bây giờ Hạ Thanh Khê thật sự không biết được có nơi nào mà nàng có thể trốn được hay không.
Cô đi đến những quán ăn, quán trà sữa hai người từng đi qua, lại đến trung tâm thương mại, rạp phim đi khắp nơi đều không tìm được nàng.
6 giờ tối, Hạ Thanh Khê chạy tới chạy lui đã mỏi nhừ hai chân đang ngồi ở một ghế đá trong công viên nghỉ ngơi.
Ôn Noãn Noãn gọi đến.
_ Thanh Khê, sao vẫn chưa về?
_ Con đi chơi cùng bạn, sẽ về ngay.
- Hạ Thanh Khê lấy hết sự bình tĩnh để nói chuyện.
Sau khi dập máy, cô vẫn ngồi đó cố gắng nghĩ xem Cố Yên Chi rốt cuộc có thể đi đâu.
Điện thoại trong túi run lên, màn hình cháy sáng.
Ảnh đại diện của Cố Yên Chi hiện lên, một dòng tin nhắn không đầu không đuôi cho sự mất tích của nàng, cũng như cho nỗi lo lắng của Hạ Thanh Khê cả ngày hôm nay.
[Tôi đi dạo, đã trở về nhà rồi.]
Hạ Thanh Khê cười một cách cay đắng, vừa an lòng vì nàng không xảy ra chuyện gì, vừa đau lòng cho bản thân.
Cậu biết tôi sợ như thế nào không? Cậu biết tôi lo cho cậu như thế nào không? Đồ ngốc!
Sáng ngày hôm sau, Hạ Thanh Khê thật sớm đã chờ ở trước nhà nàng, Cố Yên Chi mở cửa đi ra, gương mặt vẫn nhàn nhạt như mọi khi, Hạ Thanh Khê nhìn thấy nàng liền tiến tới vài bước, Cố Yên Chi nói.
_ Xin lỗi, tôi ngủ quên mất, mau đi thôi.
Nói rồi nàng đi lướt qua Hạ Thanh Khê, không có một lời giải thích nào cho sự biến mất của nàng vào ngày hôm qua.
Hạ Thanh Khê nhíu mày, cô đuổi theo phía sau nàng.
_ Yên Chi, hôm qua...
Cố Yên Chi dừng bước, hơi nghiêng đầu sang nói với Hạ Thanh Khê.
_ Thanh Khê, tôi cảm thấy rất mệt, để tôi yên tĩnh một chút.
Hạ Thanh Khê trầm mặt, Cố Yên Chi lại bước đi, cô lẳng lặng đi bên cạnh nàng không hỏi thêm gì.
Cố Yên Chi kể từ ngày hôm đó, vẫn thường đi bên cạnh Hạ Thanh Khê như mọi ngày, chỉ là không nói chuyện với cô nữa, đôi khi Hạ Thanh Khê nói gì đó, nàng chỉ gật đầu đáp ứng, hoặc lắc đầu từ chối.
Điện thoại đặt ở ghế sofa sáng lên, Hạ Thanh Khê rời khỏi một nhóm người thân đang ồn ào bát quái, cô cầm điện thoại mở khóa, là tin nhắn của Cố Yên Chi, nàng chỉ nhắn một câu ngắn gọn.
[Thanh Khê, sinh nhật vui vẻ!]
Hạ Thanh Khê cong môi lên mỉm cười, chỉ cần là một chút sự quan tâm của Cố Yên Chi dành cho mình, giống như một ngọn lửa nhỏ đang cháy lên trong lòng cô, vô cùng ấm áp..