Đến ngày sinh nhật Hạ Thanh Khê, Cố Yên Chi dùng cả ngày nghỉ hôm đó của nàng để chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ cho cô.
Khi Hạ Thanh Khê tan học về nhà thì đã hơn 7 giờ tối, trong nhà tối đen, Hạ Thanh Khê tưởng Cố Yên Chi đã ra ngoài.
Cô thay giày rồi mở đèn đi vào bếp, trên bàn ăn bày rất nhiều món ăn, đều là mấy món mà Hạ Thanh Khê thích ăn nhất.
Cô vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Cố Yên Chi ở phía sau cô cầm một cái bánh kem nhỏ bên trên còn thắp mấy cây nến bé bé.
Nàng cười tươi tắn nói.
_ Thanh Khê, sinh nhật vui vẻ! Cậu mau ước đi.
Hạ Thanh Khê nhìn thấy nàng liền không nhịn được mà cười rạng rỡ, cô cũng chiều theo ý nàng, nhắm mắt ước nguyện rồi thổi tắt nến.
Cố Yên Chi đặt cái bánh xuống bàn rồi quay sang hỏi Hạ Thanh Khê.
_ Cậu đã ước gì?
_ Không nói, chẳng phải nói ra điều ước sẽ không thành sự thật sao?
Cố Yên Chi bĩu môi không thèm hỏi nữa, Hạ Thanh Khê cười cười rồi bước đến gần nàng, cô đưa tay vén tóc mai của Cố Yên Chi ra sau tai nàng.
Hạ Thanh Khê cao hơn Cố Yên Chi gần một cái đầu, nàng ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng của Hạ Thanh Khê lúc này đều là hình ảnh của nàng.
Cố Yên Chi cảm thấy mặt mình rất nóng, tim nàng bắt đầu loạn nhịp, nàng cúi đầu không dám nhìn Hạ Thanh Khê nữa.
Ánh mắt Hạ Thanh Khê vẫn rơi trên gương mặt xinh đẹp của nàng, cô nhẹ cong môi lên mấp máy.
_ Yên Chi, tôi đuổi kịp cậu rồi.
Cố Yên Chi không hiểu Hạ Thanh Khê có ý gì, nàng lại ngẩng mặt lên thì Hạ Thanh Khê đã ngồi xuống ghế.
Cố Yên Chi cũng nhanh chóng ngồi xuống cầm đũa gắp cho Hạ Thanh Khê một cái thịt viên.
Gần đây Hạ Thanh Khê bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi hùng biện vào tháng 1 của năm sau, đây là cuộc thi lớn nhất năm dành cho sinh viên năm nhất.
Hạ Thanh Khê muốn nắm chắc phần thắng vì cuộc thi được tổ chức bởi Tinh Quang Entertaiment, một trong hai công ty giải trí lớn nhất tỉnh H, nếu đoạt giải nhất, nhóm của cô sẽ được nhận vào làm thực tập sinh tại đây.
Cố Yên Chi mỗi ngày đều tranh thủ về nhà sớm để dọn dẹp và nấu bữa tối cho Hạ Thanh Khê.
Nàng biết gần đây Hạ Thanh Khê rất bận rộn thế nhưng cô vẫn mối ngày cùng nàng đi đến lớp, đón nàng đi ăn trưa, chỉ có những ngày phải ở lại trường để cùng lão sư và nhóm của mình chuẩn bị cho cuộc thi thì Hạ Thanh Khê mới không thể đến đón nàng.
Từ khi đến đây vào đầu tháng 8, ngoại trừ việc học trên lớp thời gian còn lại Hạ Thanh Khê đều dành cho nàng.
Ăn xong bữa tối, Hạ Thanh Khê muốn rửa chén nhưng Cố Yên Chi đã cản cô lại, nàng hối thúc Hạ Thanh Khê đi nghỉ ngơi rồi tắm rửa còn mình thì dọn dẹp.
Hạ Thanh Khê cười cười cũng không có từ chối sự chăm sóc của nàng.
Cô quay về phòng thay ra bộ đồ thoải mái hơn, lúc quay trở ra, Hạ Thanh Khê đứng ở phòng khách nhìn thấy Cố Yên Chi đang đưa lưng về phía mình chăm chỉ rửa bát.
Môi Hạ Thanh Khê vẽ nên một đường cong hạnh phúc, cô khoanh hai tay trước ngực đứng tựa người vào vách ngăn giữa phòng khách và phòng bếp nhìn bóng lưng của nàng.
Đây chính là cuộc sống mà Hạ Thanh Khê luôn mơ tưởng về, mọi thứ đều giống trong giấc mơ của cô, một căn nhà nhỏ ấm áp, cô có nàng ở bên cạnh, mỗi ngày mở mắt ra đều nhìn thấy nàng, đến khi đi ngủ lại nằm bên cạnh nàng, cùng ăn, cùng sinh hoạt, cùng làm việc, cùng học tập, mọi nơi trong căn nhà này đều là khí tức của nàng, mọi ký ức của cô đều có sự hiện diện của nàng, trái tim và tâm trí của Hạ Thanh Khê cũng đều là hình ảnh của Cố Yên Chi.
Hạ Thanh Khê muốn đi đến ôm lấy eo nàng từ phía sau lưng, muốn ngửi lấy mùi hương trên tóc nàng.
Nhưng cô phải tiết chế lại sự mong nhớ của mình, hành động thân mật này sẽ làm Cố Yên Chi khó xử.
Cuộc sống của Hạ Thanh Khê hiện tại đúng là mơ ước của cô, hai nàng cứ bình bình yên yên mà bên cạnh nhau nhưng nó vẫn chưa hoàn hảo vì còn thiếu một bước nữa, một bước quan trọng nhất quyết định hai nàng có cùng nhau cả đời hay không?
Mong Cố Yên Chi mỗi ngày đều vui vẻ, đều bình an mà sống ở bên cạnh tôi!
Hạ Thanh Khê nhẹ nhàng bước đến đứng bên cạnh nàng, đón lấy mấy cái bát từ tay Cố Yên Chi giúp nàng lau khô rồi úp vào kệ.
…
Đôi khi Hà Phương và Đường Tuệ lúc rảnh rỗi sẽ rủ Cố Yên Chi đi uống trà sữa.
Hạ Thanh Khê bận rộn nên ít khi tham gia cùng các nàng.
Lý Tiểu Trân cứ 1, 2 tháng sẽ lại chạy đến đây một ngày đòi các nàng dẫn đi ăn đồ ngon, còn mang theo một vài món mà bà nội nàng ta đặc biệt chuẩn bị đến cho các nàng.
Ôn Noãn Noãn bận công việc lại phải trông coi Hạ Thiên San nên cũng không có thời gian để đến thăm các nàng.
Bà ấy thường gọi video cho Hạ Thanh Khê để quan sát tình trạng của cô, đôi khi sẽ mua sắm vài thứ rồi chuyển phát nhanh đến chỗ ở của các nàng.
Trương Tĩnh Nhàn vào những ngày cuối tuần cũng sẽ gọi đến hỏi han tình hình của Cố Yên Chi, còn muốn gửi đồ đến cho nàng vì sợ cuộc sống ở đây thiếu thốn.
Nhưng sau một lần bà ấy gọi video cho Cố Yên Chi, nhìn thấy nơi ở của nàng cùng Hạ Thanh Khê liền rất yên tâm mà không còn đòi gửi đồ đến cho nàng nữa.
Lễ giáng sinh, ở sảnh của dãy lớp văn hóa nghệ thuật trang trí rất đẹp, có một cây thông được treo những trái châu lấp lánh ở giữa sảnh, rất nhiều sinh viên của bên đại học tổng hợp chạy sang để chụp ảnh vì dãy lớp học của bên họ thật sự quá nhàm chán.
Thời tiết ở thành phố N lạnh hơn thành phố T rất nhiều, Cố Yên Chi đã mua rất nhiều len để đan áo cho Hạ Thanh Khê và nàng, cũng đan cho cả hai mấy cái khăn quàng cổ.
Buổi tối đêm giáng sinh, Hạ Thanh Khê tranh thủ hoàn thành kế hoạch cho cuộc thi diễn ra vào 2 tuần tới, sau đó cô chạy đến đón Cố Yên Chi từ thư viện trường đại học rồi cùng nàng đi dạo phố và ăn lẩu.
Trên con đường ăn uống tấp nập bên cạnh trường đại học đều là sinh viên, có những nhóm thật đông người ồn ào đến nhức tai, có những cặp đôi đang hẹn hò lặng lẽ đi sát vào nhau để giữ ấm.
Hạ Thanh Khê nghiêng đầu nhìn Cố Yên Chi đi ở bên cạnh, nàng đang cầm một cái xiên kẹo trái cây bọc đường, Cố Yên Chi đưa lên miệng cắn một miếng rồi cau mày.
Nàng vốn rất không thích ăn đồ ngọt, thứ này thật sự là ngọt đến tiểu đường đi, Cố Yên Chi hối hận tại sao mình lại mua nó?
Hạ Thanh Khê thấy nàng quá đáng yêu mà bật cười, Cố Yên Chi nhìn sang, đưa cái xiên kẹo đến trước mặt Hạ Thanh Khê, cô nhẹ nhàng cắn một trái dâu bọc đường, Hạ Thanh Khê cũng cau mày, lớp vỏ bên ngoài vừa cứng vừa ngọt, trái dâu lại rất chua, thật sự là khó ăn.
Cố Yên Chi thấy Hạ Thanh Khê cau mày liền hài lòng, mỉm cười bước đi về phía trước, Hạ Thanh Khê cưng chiều không nói gì chỉ im lặng đi phía sau nàng..