Trương Tĩnh Nhàn nhìn thấy hai ngày liền Cố Yên Chi thường ra ngoài mua sắm gì đó đến chiều tối mới quay về.
Bà vào phòng nàng kiểm tra thì nhìn thấy rất nhiều hành lý của Cố Yên Chi đã được thu thập sẵn, nàng đang ngồi bên cạnh một cái vali thu dọn thêm đồ.
Trương Tĩnh Nhàn vòng tay ôm trước ngực, bà lo sợ hỏi.
_ Yên Chi, định đi đâu sao?
Cố Yên Chi ngẩng mặt lên nhìn Trương Tĩnh Nhàn, sau đó lại tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình vừa lạnh lùng nói.
_ Con sẽ dọn đến thành phố N.
Trương Tĩnh Nhàn lập tức nhíu mày căng thẳng, hai bàn tay siết chặt, bà mím môi do dự một lúc lâu, cố gắng gượng cười để trò chuyện với nàng.
_ Chẳng phải tháng 9 mới vào học sao?
_ Hiện tại đến đó để sắp xếp chỗ ở.
- Cố Yên Chi vẫn lạnh nhạt nói.
_ Con sẽ ở ký túc xá sao? – Trương Tĩnh Nhàn đi đến ngồi trên giường của nàng.
_ Con ở cùng với Thanh Khê.
- Cố Yên Chi thành thật nói.
_ Vậy cũng tốt! Hai đứa định khi nào sẽ đi? – Trương Tĩnh Nhàn cắn môi, bà ấy cũng muốn được theo nàng đến đó, nhìn thành phố nàng sẽ sống, nhìn nơi nàng sẽ ở, nhìn ngôi trường mà nàng sẽ theo học.
_ Chủ nhật tuần này, mẹ của Thanh Khê sẽ đưa bọn con cùng tới đó.
- Cố Yên Chi sắp xếp đồ đạc xong, nàng kéo vali lại rồi dựng nó vào sát tủ.
_ Gấp như vậy sao? – Gương mặt Trương Tĩnh Nhàn hiện lên một vẻ vừa thất vọng vừa buồn rầu.
Cố Yên Chi không trả lời, nàng lại lấy balo, bỏ vào mấy dụng cụ và vật dụng cá nhân của nàng.
Bên dưới có tiếng động, có lẽ là Cố Yên Hoa vừa đi chơi về, Trương Tĩnh Nhàn đứng dậy rời khỏi phòng không làm phiền Cố Yên Chi nữa.
Tối hôm đó bà nấu rất nhiều món ăn, sau đó lên phòng gọi Cố Yên Chi xuống cùng ăn cơm, nàng không từ chối nên Trương Tĩnh Nhàn cảm thấy rất an ủi.
Trương Như và Cố Yên Hoa từ sau sự việc kia mỗi khi nhìn thấy Cố Yên Chi đều rất xấu hổ, ngại ngùng, Cố Yên Chi không quan tâm và cũng không thèm để ở trong mắt.
Ngày thứ 7, Trương Tĩnh Nhàn buổi sáng đến nhà máy làm việc, buổi chiều được nghỉ bà ấy đã đi đến mấy cửa hàng và hiệu thuốc mua một ít đồ.
Lúc Trương Tĩnh Nhàn quay về nhà Trương Như và Cố Yên Hoa đang ở phòng khách xem TV, Cố Yên Chi một mình ở trên phòng.
Bà ấy đi thẳng lên phòng của nàng, Cố Yên Chi đang ôm laptop làm việc gì đó.
Trương Tĩnh Nhàn đi đến bên cạnh nàng bày mấy thứ mà mình mua ra giường.
_ Yên Chi, mẹ mua cho con mấy cái này! Đây, cái này là thuốc tiêu hóa, cái này là thuốc sốt, còn cái này nữa, là thuốc dị ứng.
Còn có mấy miếng dán giữ nhiệt, ở thành phố N lạnh hơn ở đây, nhớ giữ ấm một chút.
Còn nữa dạ dày con không tốt, đến đó đừng ăn linh tinh mấy thứ không sạch sẽ...
Trương Tĩnh Nhàn nói rất nhiều, dặn dò đủ thứ chuyện, mặc dù trước đây bà ấy ít khi quan tâm đ ến nàng nhưng nàng lúc nào cũng quanh quẩn trong nhà.
Đây là lần đầu tiên Cố Yên Chi rời nhà một mình đến nơi khác sống, Trương Tĩnh Nhàn muốn dặn dò nàng nhiều một chút.
Bà ấy sợ những điều mình nói với nàng sẽ thiếu sót gì đó nên cứ lặp đi lặp lại.
Trương Tĩnh Nhàn cũng sợ hãi, Cố Yên Chi thật sự trưởng thành rồi, thời gian không ngờ nhanh đến như vậy.
Bà ấy vừa mới hối hận muốn bù đắp cho nàng nhiều một chút lại ngay lúc Cố Yên Chi phải đến thành phố N.
Sau này nàng ở đó, nàng học tập làm việc đều ở đó, sau này nàng cũng có thể sẽ không muốn quay lại đây nữa, Trương Tĩnh Nhàn sợ mình không còn cơ hội để dặn dò nàng.
Cố Yên Chi chỉ biết thở dài luyến tiếc, Trương Tĩnh Nhàn đến tận bây giờ mới quan tâm đ ến nàng, có ích gì sao? Nếu bà ấy chịu yêu thương nàng sớm hơn một chút thì có lẽ đã tốt hơn rồi.
Hiện tại nàng lớn đến như vậy mọi thứ nàng đều có thể tự lo, tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Những thứ bà ấy dặn dò nàng đã trở nên dư thừa.
Sáng chủ nhật, Ôn Noãn Noãn lái xe đến trước cổng nhà Cố Yên Chi, Hạ Thanh Khê vào nhà giúp nàng và Trương Tĩnh Nhàn mang hành lý ra xe.
Ôn Noãn Noãn nhìn qua cửa kính xe, Trương Tĩnh Nhàn cũng gật đầu chào Ôn Noãn Noãn.
Mặc dù khác biệt về trình độ nhưng Ôn Noãn Noãn có ấn tượng rất tốt với Trương Tĩnh Nhàn, bà ấy là một người phụ nữ hiền lành và trầm tính, tuy trạc tuổi Ôn Noãn Noãn nhưng Trương Tĩnh Nhàn nhìn rất trẻ trung, lịch sự nếu không biết về Cố Yên Chi, nhìn qua phong thái đ ĩnh đạc của bà ấy, Ôn Noãn Noãn còn tưởng bà ấy hẳn phải là phu nhân của một nhà giàu.
Cố Yên Chi rất giống Trương Tĩnh Nhàn cả về ngoại hình và tính cách trầm lặng của bà ấy.
Hạ Thanh Khê mở cửa sau xe đứng một bên đợi Cố Yên Chi, Trương Tĩnh Nhàn vẫn lưu luyến liên tục dặn dò nàng.
_ Đến đó nhớ chú ý sức khỏe, nếu có chuyện gì phải gọi về cho mẹ, ngày nghỉ hãy quay trở về đây.
Đừng có làm việc quá sức, cũng đừng thức khuya hay ăn linh tinh.
– Bà ấy thở dài, mấy điều này từ ngày hôm qua bà đã nói đi nói lại với Cố Yên Chi không biết bao nhiêu lần, Trương Tĩnh Nhàn nhìn sang Hạ Thanh Khê.
- Nhờ con chiếu cố cho Yên Chi một chút, nếu có việc gì hãy gọi về cho dì.
_ Dì yên tâm, Yên Chi rất biết chăm sóc bản thân.
- Hạ Thanh Khê gật đầu đáp ứng.
_ Mẹ, cũng trễ rồi, dì Ôn vẫn đang đợi, con phải đi rồi.
- Cố Yên chi nói.
_ Được, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.
– Trương Tĩnh Nhàn không nỡ gật đầu.
_ Mẹ cũng giữ gìn sức khỏe.
- Cố Yên Chi nói rồi đi đến bên cạnh Hạ Thanh Khê chui vào xe.
Hạ Thanh Khê cúi đầu chào Trương Tĩnh Nhàn rồi cũng lên xe.
Chiếc xe nổ máy rồi lăn bánh.
Trương Tĩnh Nhàn vẫn đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe biến mất nơi ngã rẽ..