Bên trong, một đồng học nữ của câu lạc bộ ngoại ngữ ngồi trên sân khấu hát một bài nhạc nổi tiếng, là nữ sinh đã dạy Hạ Thanh Khê một ít tiếng Hàn.

Nàng ta gảy đàn ghi-ta rồi ngân nga lên bài hát, giai điệu êm dịu và trong trẻo của giọng hát làm bầu không khí trở nên lãng mạn.

Các đôi nam nữ sinh cũng đi ra khiêu vũ theo bài hát.

Hạ Thanh Khê nhìn qua phía bọn họ rồi hỏi Cố Yên Chi.
_ Có muốn nhảy không?
_ Cậu biết nhảy sao? - Cố Yên Chi ngơ ngác hỏi lại.
_ Tôi chưa từng nhảy nhưng tôi biết cách, để tôi dạy cậu.

- Hạ Thanh Khê nói rồi ngửa bàn tay đưa đến trước mặt Cố Yên Chi.
Nàng đặt tay mình lên tay Hạ Thanh Khê, một tay khác của cô vòng qua ôm lấy eo nàng kéo Cố Yên Chi sát vào người mình, Cố Yên Chi theo bản năng lại đặt tay kia lên bả vai Hạ Thanh Khê.

Hạ Thanh Khê bắt đầu đếm nhịp, hai nàng theo nhịp đếm của Hạ Thanh Khê một người tiến một người lui, rồi lại bước ngang bước dọc lung tung cả lên không theo quy tắc nào.
Cố Yên Chi cúi đầu quan sát bước chân của mình vì sợ sẽ giẫm vào chân của Hạ Thanh Khê, đôi mắt Hạ Thanh Khê thì lại rơi trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

Bên kia lời bài hát bằng tiếng Hàn ngân nga theo tiếng đàn ghi-ta.

“Bạn ở đâu, tôi cũng sẽ bên bạn
Nơi nào bạn đến, tôi cũng sẽ đi cùng
Tôi mỉm cười mỗi ngày vì bạn, cầu nguyện cùng bạn
Suy nghĩ về bạn để chìm vào giấc ngủ
Tôi chợt mở mắt khi gọi tên bạn
Bạn ở bên cạnh, bạn bảo vệ tôi và ôm lấy tôi
Bạn là thiên đường của tôi
Bạn là con đường duy nhất của tôi
Chỉ có bạn thôi, cảm ơn bạn đã ở bên cạnh tôi
Bạn là người duy nhất
Đã dạy tôi tình yêu trong thế giới khắc nghiệt này
Hạnh phúc của tôi chính là bạn
Thiên đường ~ thiên đường
Nếu chúng ta ở bên nhau
Chúng ta sẽ không bao giờ khóc
Thiên đường ~ thiên đường
Mãi mãi bên nhau, không bao giờ cô đơn.”
Lúc bài hát kết thúc, Hạ Thanh Khê vẫn quyến luyến ôm lấy Cố Yên Chi, nàng đứng im lặng để cho Hạ Thanh Khê chiếm tiện nghi của mình.

Đôi khi Cố Yên Chi không hiểu được tại sao ở bên cạnh Hạ Thanh Khê nàng lại có thể dễ dàng chấp nhận sự thân mật như vậy.

Bản thân nàng tuy là người cảm tính, nhưng không phải là người thích gần gũi người khác chỉ có đối với Hạ Thanh Khê cả suy nghĩ lẫn hành động của nàng chưa từng phản đối bất cứ hành động thân mật nào của Hạ Thanh Khê.
Hạ Thanh Khê tận hưởng những giây phút quý giá này, cô nhỏ giọng nói bên tai nàng.
_ Yên Chi, sau này chúng ta đến Kinh Nguyên học, mỗi ngày đều sẽ đi đi về về cùng nhau, đến khi tốt nghiệp, chúng ta mỗi sáng đều cùng nhau đi làm, tan ca tôi lại đến đón cậu.

Cậu có muốn cuộc sống chúng ta mãi mãi diễn ra như vậy không?
Cố Yên Chi bật cười rồi nhẹ gật đầu, Hạ Thanh Khê nhận được câu trả lời mà trong lòng liền rộn ràng, cô bất giác càng ôm chặt Cố Yên Chi hơn.

Cố Yên Chi lúc trước khi nghe những câu hỏi này của Hạ Thanh Khê nàng sẽ do dự, trước giờ nàng chưa từng thân cận ai như vậy, Hạ Thanh Khê cũng chỉ là bạn của nàng, sau này trưởng thành các nàng sẽ có cuộc sống riêng mà tự động tách rời nhau.
Suy nghĩ đó làm Cố Yên Chi không dám mơ mộng về tình bạn lâu dài này nhưng thời gian dần qua nàng đã bắt đầu quen với việc Hạ Thanh Khê luôn ở cạnh nàng.

Cố Yên Chi cũng không do dự về tương lai nữa, có lẽ ở bên cạnh Hạ Thanh Khê làm cho nàng đặc biệt cảm thấy tin tưởng và an toàn.

Buổi tiệc kết thúc lúc 9 giờ tối, một vài học sinh ham chơi vẫn ở lại ca hát nhảy nhót, Ôn Noãn Noãn đúng giờ đến đón Hạ Thanh Khê cũng đưa Cố Yên Chi về nhà.

Hai nàng ngồi ở ghế sau xe, Hạ Thanh Khê tựa đầu vào vai Cố Yên Chi chợp mắt, thời gian ôn tập luyện thi làm Hạ Thanh Khê rất mệt mỏi, hiện tại ở bất cứ nơi nào có thể nghỉ ngơi cô đều tranh thủ dưỡng thần.

Ôn Noãn Noãn nhìn qua kính chiếu hậu của xe, Cố Yên Chi mặc cái đầm trễ vai, bà liền có thể nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nàng.
Ôn Noãn Noãn có một người bạn mở tiệm trang sức bạc, bà thường đến đây đặt mẫu trang sức riêng cho mình.

Tháng trước sau khi thi cuối kỳ, Hạ Thanh Khê có một ngày nghỉ ngơi liền đi theo Ôn Noãn Noãn đến tiệm trang sức.

Lúc Ôn Noãn Noãn đang chọn mẫu, Hạ Thanh Khê ngồi một bên bàn bạc gì đó với nhân viên rồi thanh toán tiền.

Một tuần trước, khi bà ấy quay lại tiệm lấy bông tai mà mình đặt, nhân viên cửa hàng cũng đưa cho bà ấy chiếc dây chuyền mà Hạ Thanh Khê tự đặt riêng.
Ôn Noãn Noãn đã xem qua, mẫu dây chuyền rất độc đáo, có hai sợi nhưng ngoại trừ phần dây chuyền giống nhau, mặt dây chuyền lại hoàn toàn khác nhau.

Bây giờ bà đã hiểu, một cái Hạ Thanh Khê đặt cho Cố Yên Chi, cái còn lại là của cô.

Ôn Noãn Noãn siết chặt vô lăng thở dài.
------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Bài hát là tiếng lòng của hai nàng đang âm thầm nói với nhau.

Mọi người đoán xem đây là lời bài hát nào?
“Tôi thở nhẹ trong vòng tay của bạn

Chúng ta hôn nhau trong vòng tay đó
Khi nghe thấy giọng nói của bạn
Tôi cứ nghĩ đây là mình đang mơ
Khi tôi nhìn thấy nó từ trong đôi mắt bạn
Tôi biết đó chính là tình yêu
Bạn là thiên đường của tôi
Bạn là con đường duy nhất của tôi
Chỉ có bạn thôi, cảm ơn bạn đã ở bên cạnh tôi
Bạn là người duy nhất
Đã dạy tôi tình yêu trong thế giới khắc nghiệt này
Hạnh phúc của tôi chính là bạn
Thiên đường ~ thiên đường
Nếu chúng ta ở bên nhau
Chúng ta sẽ không bao giờ khóc
Thiên đường ~ thiên đường
Mãi mãi bên nhau, không bao giờ cô đơn.”
Hà Phương: Người đâu, mau truyền nước biển, Hạ Thanh Khê hạnh phúc đến ngất xỉu rồi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play