"Ngốc quá, không phải cái tên Trạch Thế Vũ kia rất yêu em hay sao, vậy em cứ tìm đại một lý do nào đó nói với hắn, giọng nũng nịu một chút chắc chắn hắn sẽ không nghi ngờ đâu..."
"Vậy được ngày mai em sẽ làm theo lời anh nói.."
"Được rồi, vậy em mau ngủ đi, thức khuya sẽ mau già đi đấy.."
"Ờ em biết rồi tạm biệt anh.."
"Tạm biệt em yêu.."
Ngày hôm sau, bên trong phòng chủ tịch, Trạch Thế Vũ đang ngồi dựa lưng trên ghế, trong đầu đang toan tính chuyện gì đó..
"Cạch.."
Người bên ngoài chưa được sự đồng ý của Trạch Thế Vũ đã mở cửa bước vào, ánh mắt của anh lúc đầu có chút tức giận nhưng khi nhìn thấy người bước vào là Lam Thư Hân thì ngay lập tức thay đổi thái độ..
Trong khi Lam Thư Hân lại giả vờ giận dỗi Trạch Thế Vũ vì hôm qua anh hứa đến tìm cô ta nhưng đợi cả đêm vẫn không thấy anh đến...
"Thế Vũ sao hôm qua sao anh không đến tìm em.."
Trạch Thế Vũ chỉ mĩm cười nhạt một cái, đứng dậy bước đến bên cạnh Lam Thư Hân, giả vờ như chẳng biết chuyện gì cả, kéo tay ả bước đến ghế sofa trong phòng ngồi xuống...
"Thư Hân anh xin lỗi, hôm qua anh phải ở lại bệnh viện nên không đến tìm em được, đừng giận anh..."
"Thật không đó, anh không được lừa em đâu đó.."
"Anh nói thật, đêm qua anh phải ở lại bệnh viện, đợi cô ra khỏi phòng cấp cứu xong mới có thể về nhà.."
Trạch Thế Vũ nói thế để xem phản ứng của Lam Thư Hân sẽ như thế nào...
Ngay lập tức ả ta liền lọt vào bẫy mà không thề hay biết...
Lam Thư Hân liền giả vờ lên tiếng hỏi thăm Tô Mạn Ninh, cô ta cũng muốn biết rằng Tô Mạn Ninh còn sống hay đã chết..
"Vậy bây giờ cô ta như thế nào rồi..."
Trạch Thế Vũ nhìn thấy ánh mắt có vẻ lo lắng của Lam Thư Hân thì nhếch mép cười điểu một cái....
"Một chút nữa thôi là cô ta đã chết rồi, cũng may nhờ có Phó Thiên kịp thời cấp cứu.."
"Cho nên cô ta đã không sao rồi.."
Lúc này Lam Thư Hân mới thở phào nhẹ nhõm, từ đêm qua đến giờ cô ta chẳng thể nào chợp mắt được..
"Vậy à.."
"Em đang lo lắng cho cô ta sao ."
"Không phải em chỉ là có một chút tội nghiệp cho cô ấy mà thôi..".
Lam Thư Hân lo sợ Trạch Thế Vũ sẽ nghi ngờ, nhanh chóng lên tiếng giải thích...
"Vậy à, vậy là do anh đã nghĩ nhiều rồi.."
Trạch Thế Vũ nhếch môi cười điểu một cái..
"Anh cứ suốt ngày nghĩ xấu cho em thôi.."
Lam Thư Hân giả vờ giận dỗi....
"Vậy hôm nay em đến đây là vì việc gì, hay chỉ vì muốn biết chuyện này thôi đấy.."
"Hửm .."
Lam Thư Hân lúc này mới làm giọng nũng nịu ôm lấy cổ Trạch Thế Vũ mà mè nheo...
"Đâu có, người ta đến đây tìm anh là vì nhớ anh chứ bộ.."