“Tiêu Đồng à, trời vẫn còn sớm, sao con không ngủ nhiều thêm một lát.

”“À, mẹ, mẹ ạ, chào buổi sáng.

” Sáng sớm mới tỉnh dậy đã phải chấp nhận ngay thân phận con dâu thật sự là một chuyện quá khó khăn.

“Quý bà Tú Lan xinh đẹp sao lại giận dữ lớn đến thế này chứ, nào nào, mời quý bà đến đây uống chén nước đậu xanh, con trai quý bà xin kính hiếu ạ.

” Tạ Nghệ cong cong đôi mắt, nhe hàm răng, khom lưng dâng một chén nước đậu xanh về phía Cao Tú Lan.

“Sáng sớm ngày ra đã giở trò.

” Cao Tú Lan trách mắng, thuận tay cầm lấy khăn lau sạch tay, nhận lấy chén nước đậu xanh, ngồi xuống bên cạnh bàn.

Cha của Tạ Nghệ - Tạ Chí Cường cũng đã đi ra, Tạ Chí Cường là thợ nguội cấp tám của xưởng cơ khí, thường được người ngoài gọi là Tạ Đại Cước.

Cao Tú Lan tiện tay đưa một chén nước đậu xanh cho Tạ Đại Cước, Tạ Đại Cước vội vàng nhận lấy, tầm mắt một mực theo sát Cao Tú Lan.

Lâm Tiêu Đồng không quen uống nước đậu xanh nên dứt khoát cầm lấy một chén sữa đậu nành.

Trong lúc nhất thời, cả gian nhà của họ ngập tràn mùi hương đậu thơm ngọt.

“Cha, mẹ, Tiêu Đồng, con mới nhận được điện tín khẩn cấp, sáng nay sẽ phải chạy về đơn vị.

”Tạ Nghệ mới vừa cợt nhả trêu ghẹo đã nghiêm túc trở lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tiêu Đồng đang uống sữa đậu nành, trong mắt mang theo chút áy náy.

“Công việc vẫn là thứ quan trọng nhất, ở nhà đã có mẹ rồi, anh cứ yên tâm huấn luyện trong quân đội đi.

” Vừa nghe Tạ Nghệ chuẩn bị lên đường, Lâm Tiêu Đồng lập tức bày tỏ lòng trung thành.

Chồng không có ở nhà, còn gì có thể tốt hơn cơ chứ, Lâm Tiêu Đồng chỉ ước sao Tạ Nghệ đi nhanh một chút.

“Sao lần này lại gấp gáp như thế hả, con còn chưa đến nhà dì út với Tiểu Đồng mà? Hơn nữa đồ đạc của con đâu? Đã dọn dẹp xong chưa?” Cao Tú Lan giận hỏi.

“Ôi chao, Tú Lan ơi, Tú Lan à, sao bà vẫn còn chậm rãi ngồi đây uống nước đậu thế hả, xảy ra chuyện lớn rồi.

”“Ông cụ Triệu ở khu nhà phía trước mới thăm người thân ở nông thôn trở về đã bắt quả tang con gái thứ hai nhà mình đang cặp kè với anh rể!”Một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu xanh lam cao giọng nhanh chân bước vào, tiếng bước chân vội vã dồn dập đập vào trái tim người nghe.

Người tới chính là một trong ba vị đầu sỏ chốn đại viện Hạnh Hoa này – Trương Thúy Liên.

Bởi vì tính tình thích nói chuyện, miệng lưỡi cũng lợi hại nên người ta thường gọi vị này là Trương Đại Chủy.

(miệng rộng)“Ôi chao, Tú Lan à, bà mau mau lên nào, A Phân đã đi sang nhà họ Triệu trước rồi, bây giờ bên nhà đó đang loạn lạc lắm.

”Trương Đại Chủy quả thật không hổ danh là kẻ có miệng lưỡi lanh lẹ nhất đại viện Hạnh Hoa, lời bà ta nói ra còn khiến cho người nghe không kịp th ở dốc.

“Từ từ nào, bà vội vàng gì chứ, dưa ngon không sợ ăn muộn.

” Ngoài miệng thì Cao Tú Lan nói mình chẳng thèm để ý nhưng lại uống một hơi hết hơn nửa chén nước đậu xanh còn lại.

Cao Tú Lan ăn xong lau miệng, nói với ba cha con còn đang sững sờ ngồi bên: “Ai cần làm việc thì làm việc, ai cần đi thì nhanh chân thu dọn đồ, còn lại người ăn dưa thì cũng nhanh nhanh rời bước.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play