Ngoại trừ chi phí sinh hoạt thì phần lớn tiền trợ cấp hàng tháng đều được cha mẹ Lâm gửi về nhà.

Ăn ở đều nhờ nhà họ Vệ nên Lâm Tiêu Đồng cũng không có chỗ tiêu nhiều tiền như vậy.

Số tiền này đều nằm trong một cuốn sổ tiết kiệm, nhiều năm như vậy cô cũng tích góp từng chút một thành số tiền lớn.

“Một, mười, trăm, ngàn!”Lâm Tiêu Đồng đếm số không trong sổ tiết kiệm, trợn tròn mắt, đây là mấy ngàn đồng?Thế này còn cần phải cố gắng làm gì nữa, cứ vậy nằm thẳng cho xong.

Tạm thời cô không muốn tiết lộ số tiền này với Tạ Nghệ, con gái mà, vẫn phải có một chút tiền tiêu vặt.

Hộp sắt nhỏ còn có giấy chứng nhận con cái liệt sĩ, bên trong còn kẹp một tờ giấy, mở ra xem thì là một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở.

Phía dưới cùng của hộp sắt đặt một sổ tiết kiệm được bọc bằng vải đỏ, đây là tiền trợ cấp hy sinh của cha mẹ Lâm.

Mở sổ tiết kiệm ra nhìn thấy trên đó có một nghìn hai trăm đồng, Lâm Tiêu Đồng nghĩ thầm: Nếu như ở thế giới này cô cũng có cha mẹ thì thật là tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại hốc mắt lại đỏ lên, cô hít hít mũi, tiếp tục bọc kỹ sổ tiết kiệm vào trong vải đỏ, đặt ở bên trong.

Lại nhớ tới chuyện sáng nay mẹ chồng Cao Tú Lan cho tiền lì xì, cô vội vàng lấy ra xem.

Bên trong bao lì xì cũng là một quyển sổ tiết kiệm, viết tên Tạ Nghệ, trên sổ tiết kiệm có hơn tám trăm đồng.

。Anh ấy chỉ mới đi làm vài năm nên có lẽ phần lớn số tiền bên trong do Cao Tú Lan cố ý cho thêm để có con số may mắn.

Cô nghĩ đến sau này mình có thể làm ăn buôn bán, mua nhiều nhà một chút, đến khi già rồi thì làm một bà chủ cho thuê nhà.

Chìa khóa xâu thành một chuỗi, buộc ở thắt lưng quần, hàng tháng đến ngày thì đi thu tiền phòng!Cẩn thận từng li từng tí đặt quyển sổ tiết kiệm này vào trong hộp sắt nhỏ, khép nắp lại, tìm một cái túi vải bạt màu xanh quân đội cất kỹ, mặt trên đặt thêm quyển sổ tiết kiệm chặn nắp, kéo khóa khóa kỹ.

Thu dọn xong bước nhanh xuống lầu, dì út Cảnh Thiến đứng ở dưới lầu vẫy vẫy tay với bọn họ.

Thời gian đã không còn sớm, Tạ Nghệ phải vội vàng trở về chuẩn bị sẵn sàng đến đơn vị.

Bây giờ anh đang sử dụng chiếc xe đạp mà Tạ Đại Cước hay dùng, cho nên hai người họ còn phải ghé vào xưởng cơ khí một lát để đưa xe.

"Bác Lý, cháu để xe đạp ở đây, lát tan tầm cha cháu sẽ tới lấy.

"Tạ Nghệ dừng xe ở bãi đỗ xe bên cạnh phòng bảo vệ.

"Cám ơn bác ạ, cháu gửi bác ít kẹo ăn cho ngọt miệng.

"Lâm Tiêu Đồng lấy ra mấy viên kẹo trái cây đưa cho ông cụ.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play