Vào một ngày hè nóng nực trong kì nghỉ kéo dài gần hai tháng trời.
Em với cơn điên vĩnh viễn không thể nào chữa nổi của mình.
Ngay lúc như phát hỏa thành núi lửa, chợt ‘có tia lửa’ lóe qua trước mặt em.
Đúng hơn là lóe lên một ý tưởng rất táo bạo.
Em ngay lập tức phóng như tên lửa chạy sang nhà Túc Tả với bộ dạng hấp hối.
Nhanh chân kẻo nguội ý tưởng.
Hối hả í ới em họ Túc Tả và em trai Phong Đông dậy ngay lập tức, không cho hai đứa chúng nó ngủ yên ngủ ngon lành trong căn nhà đóng hết của, cùng với chiếc điều hòa mát rười rượi kia được.
Bị đánh thức.
Túc Tả ho ra vài tiếng rồi chống người ngồi dậy nhìn em.
Nhìn cái bộ dạng mong chờ đi đâu đó của em, Túc Tả biết chắc em vừa nghĩ ra một thứ gì đó, ánh mắt khao khát muốn Túc Tả tác hợp cho cái ý tưởng điên rồ kia thành công rực rỡ.
“Đi biển thôi mấy đứa”- Hương Lộc.
Chỉ với năm từ thốt ra tưởng chừng như rất đơn giản đối với em, nhưng lại với cậu Túc Tả này thì cụm từ đó không khác gì địa ngục.
Còn là lời em nói thì đó chẳng khác nào đang rủ Túc Tả đi tự tử.
Toàn nhắc tới điểm mạnh của Túc Tả, cơ mà còn thiếu vài điểm yếu của cậu.
Cậu giỏi công nghệ, trông lười lười cơ mà kỉ lục chạy đua lại rất nhanh, cải trang cũng rất đỉnh.
Đỉnh tới mức làm em từ ghét bỏ đến mê mẩn cái khuôn mặt ‘được trang điểm không ít phấn’ của Túc Tả thì đã quá rõ ràng quá rồi..
Với vấn đề điểm yếu.
Cậu Túc Tả rất ghét biển.
Cái cảm giác sóng ập lên bờ, chân cậu vừa chạm trúng đã cảm thấy sợ run người.
Nước biển rút xuống rồi lại ồ ập sóng tấp lên bờ.
Chưa ở được bao lâu cậu liền chạy lên bờ, rất rất xa mực nước biển đáng sợ kia.
Đi đêm nhiều có ngày gặp ma? Không, Túc Tả chả sợ.
Nhưng có nhắc tới biển, hay đến nhìn biển ở một khoảng cách cực kì an toàn đi chăng nữa, thì cậu ta vẫn sợ.
Sợ như chưa bao giờ được sợ, nhìn biển dài mênh mông không thấy bờ.
Chỉ thấy một vệt nhỏ như sợi chỉ ở đằng xa.
Điểm đó khiến Túc Tả sợ đến run người.
Túc Tả sợ hãi.
Bất giác lùi người vô tình đụng trúng anh họ Phong Đông đang nằm ngủ trưa ngay bên cạnh bỗng tỉnh giấc.
Cậu ấm chống tay, ngồi thẳng dậy, lấy tay dụi dụi mắt vài cái, ngáp một hơi thật dài.
Hoàn thành thao tác mới ngủ dậy.
Cậu ấm nhìn em với em họ Túc Tả, có vẻ như hai người đang ngồi bàn bạc về một vấn đề nào đó rất quan trọng.
Cậu ấm chưa kịp hỏi đã có chuyện gì, liền bị em ngắt ngang cửa miệng: “Phong Đông đi với chị không??”- Nhìn vào đôi mắt chứa tia hy vọng sáng rực mong đợi, dù cậu ấm không biết em có toang tính gì trong đầu, không biết em sẽ rủ cậu ấm đi đâu.
Trước hết cậu cứ gật đầu đồng ý rồi mới tính tới chuyện hỏi xem em định đi đâu.
Vừa gật đầu, em ngay lập tức quay sang Túc Tả cười đểu.
Khó hiểu hành động của em là có ý gì, giờ cậu ấm mới để ý sắc mặt Túc Tả có vẻ hơi xuống sắc.
Trông hơi thiếu sức sống cực..
Định hỏi thăm mà em cứ giục giã hai người quá, thế là quên luôn cả sắc mặt của cậu Túc Tả đang dần sa sút đến héo mòn.
..
Lần nghỉ hè này khác bao lần nghỉ hè mọi năm ở chỗ, em được đi chơi riêng với Túc Tả và em trai Phong Đông.
Không hề có sự có mặt của Nghiêm Túc ồn ào.
Hè hằng năm, toàn là Nghiêm Túc qua nhà ông nội rủ em đi, tính cách trái ngược, em vốn không ưa cái nết lỏng lẻo của cậu.
Thế là em toàn từ chối hắn không thôi..
Giờ nhìn lại tự thấy mình quá ưa là hẹp hòi khi lén đi chơi riêng.
Hè đến cả hai không hề gặp lại nhau, cơ mà chỉ cần em bị gì thì Nghiêm Túc đều biết hết.
Chuyện đi chơi này cũng khó mà giấu cho được..
Đến địa điểm cần đến, thời gian từ thành phố xuống đó cũng mất ba tiếng đồng hồ đi tàu.
Trên tàu em vì quá hào hứng mà quên luôn cả hỏi thăm hai đứa em bị phế từ não đến chân của mình thế nào rồi.
Thứ quan trọng bây giờ là cứ có người đi chung là em đã thấy vui rồi, thực sự là chả quan tâm người nào đi với mình.
Hẹp hòi cũng được.
Miễn là vui.
(Ngoại trừ trường hợp Nghiêm Túc quá lằng nhằng, hay rên rỉ bên tai thì mọi trường hợp em đều duyệt tất)
Vừa bước xuống xe ô tô dẫn ra biển, em ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra biển, lột hết quần áo mặc trên người xuống.
Cứ thế mà chạy thẳng ra đó.
Túc Tả thừa biết em sẽ mặc đồ bơi bên trong lớp quần áo kia, nên chỉ lo đi lấy đồ xuống.
Còn Phong Đông thấy em định lột áo đã hốt hoảng chạy lại ngăn.
Thấy bộ đồ bơi lộ ra, cậu dần an tâm hơn.
Rồi lại bắt đầu chuyển sang lo lắng, chạy lại phía em kêu em nên lấy bộ đồ bơi khác.
Bộ đồ bơi của em vải tương đối là ít, cơ mà vẫn che được chỗ cần che.
Có điều là..
Nó hơi gợi cảm..
Phong Đông vừa nhìn đã đỏ mặt.
Lòng quyết là không nên dán mắt lên cơ thể em nhưng mắt vẫn len lén liếc nhìn.
Em đang vui đột nhiên bị gọi về khách sạn thay bộ khác, đương nhiên sẽ tụt hứng như lao con dốc cao, nhìn Phong Đông đang đỏ mặt.
Tự nhiên em lại có ý tưởng lóe lên trong đầu, em cười gian xảo.
Tiến tới phía Phong Đông, nói:
“Phải làm sao đây..
Chị chỉ có một bộ đồ bơi duy nhất này thôi ờ..~”
Giả trân, lời nói ngập ngừng như chính em mới là người e ngại, nhưng thực chất, người ngại ở đây mới chính là Phong Đông.
Phong Đông đứng lặng, phải mất vài giây sau mới phát hỏa với khoảng cách của hai đang rất gần..
Em trai Phong Đông cởi áo khoác tiến tới khoác lên người em, giả ho, cố tình phớt lờ câu em nói, nhất quyết đẩy em về thẳng khách sạn.
Cơ mà cậu ấm tưởng thế là dụ em về khách sạn được sao?
Không hề.
Em định hất tay Phong Đông, chạy về phía biển.
Ngay lập tức bị ‘một giọng’ nói áp đảo một khu.
Cẩm Túc Tả một tên sợ biển, đang đứng ở trên, nơi chỉ có đất chứ không hề có một tẹo cát kia.
Ở nơi mà nước biển khó có thể ập tới được.
Tay cầm cái loa, hô to, gọi em về khách sạn với cái giọng như muốn tiền đình ngay tại chỗ.
“Cẩm Hương Lộc.
Xin nhắc lại người có tên Cẩm Hương Lộc xin hãy về khách sạn nghỉ ngơi.
Đang có người muốn gặp chị ở đó!!”
Giờ thì người ngại là người nghe chứ không phải người nói, giờ em chỉ muốn đấm Túc Tả một phát ra giữa biển.
Nổi lềnh lềnh kêu cứu.
Mặt mày tái xanh vì khiếp sợ.
Lần đi chơi hai ngày một đêm, thời gian nghỉ hè có hạn.
Ông nội chỉ cho hai đứa có chừng đó thời gian, rồi lại phải trở về nhà làm cho xong nốt công việc được giao chưa hoàn thành kia.
Từ lúc đến, Túc Tả đương nhiên chỉ ở trong khách sạn.
Lâu lâu lại ra gần bể bơi trong khách sạn, ngồi trên bờ chơi game.
Em có nũng nịu mời đi, Túc Tả mặt lạnh thẳng thắn từ chối, chỉ có thể nhờ vào anh họ Phong Đông canh chừng em.
Vì cậu quá đổi mệt mỏi khi tiếp xúc với biển cả mênh mông.
Phong Đông được giao nhiệm vụ đi đâu thì theo đó.
Dạo này cậu ấm tiếp xúc tương đối là nhiều với em.
Nên tình cảm có chút tiến triển, mặc dù trí nhớ vẫn còn hơi mơ hồ.
Cơ mà cậu ấm có cảm giác ‘cậu ấm có trí nhớ của lúc trước’ rất tin tưởng em, và giờ cậu ấm có thiện cảm không ít khi ở gần em.
Em trái ngược với hai đứa chúng nó, sức sống tràn trề.
Miệng cười tươi như hoa.
Hết nhặt sò trên bờ rồi chạy về khoe Túc Tả, xong lại đến bơi lội.
Tầm bơi lội của em phải nói là rất giỏi, bơi xa ơi là xa, còn lặn xuống hù cho Phong Đông đứng trên bờ cũng phải thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Hoảng loạn đủ điều..