Đây mới là Tưởng Uân trong trí nhớ của Chương Linh, không bình tĩnh thâm sâu như vậy, lúc ăn gì đó, hai má cậu sẽ phình lên, khi nhìn cô, ánh mắt vẫn sẽ bối rối như trước.
Chương Linh hỏi: “Chú cảnh sát còn được ăn vặt trong giờ làm việc sao?”
Tưởng Uân phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhét bánh sô cô la vào túi quần: “Không phải, mình mới ăn được nửa bữa cơm đã bị dò ở căn-tin thu dọn mất rồi, chưa ăn no.”
“Sao lại đáng thương như vậy?” Chương Linh hơi dẩu miệng, “Còn không cho cậu ăn xong cơm nữa sao?”
Dáng vẻ giận hờn của cô khiến cho Tưởng Uân có cảm giác như đã qua mấy đời người, hơi há miệng, lại không nói ra được câu nào.
Chương Linh lại hỏi: “Bao giờ thì cậu tan làm? Mình chờ cậu, chúng ta cùng ăn tối.”
Tưởng Uân nói lắp: “Mình, ờm, mình……”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT