Đứng ở cửa huyền quan nhà Chương Linh, Tưởng Uân nhớ tới trận cãi nhau giữa mình và Chương Linh khi tan học ngày đó, liền cảm thấy đặc biệt xấu hổ, đặc biệt châm chọc.
Da mặt cậu nóng lên, trái tim đập thình thịch, có một cảm giác muốn đẩy cửa chạy ra ngoài.
Nhưng không được, cậu là nhân viên đưa nước, không thể gây phiền toái cho chú Cương Tử.
Tưởng Uân mặc một chiếc áo ngắn tay cổ tròn màu đen, phía dưới là quần jean, dép lê, cả người đều là quần áo cũ người khác không mặc, thậm chí quần là do Lý Chiếu Hương nhặt được từ trong hòm quyên góp quần áo cũ của cộng đồng.
Cả ngày làm việc đổ mồ hôi, áo ướt rồi khô, khô rồi ướt, bẩn đến mức không thể nhìn.
Cậu dùng tay trái túm ống quần, đột nhiên nhớ đến bộ móng tay dài, lập tức nắm chặt lấy nó. Cậu không dám nhìn Chương Linh, càng không dám nhìn ba của cô, thật sự là vô cùng xấu hổ.
Chương Tri Thành cũng đang quan sát Tưởng Uân, cậu bé này còn gầy gò hơn so với tưởng tượng của ông, cánh tay nhỏ như vậy, lại có thể khiêng bình nước nặng nề leo lên tầng bốn, đổi lại là người trưởng thành đều sẽ cảm thấy vất vả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT