"Đang đợi tôi có phải không?"

Mãi đến khi Thẩm Văn Mân tắt máy tính, tim vẫn còn đập thình thịch.

Ngài K là đồng hành được cả trò chơi công nhận là đẹp trai nhất, ngày thường có cảm giác lạnh lùng cao không với đến, thế nhưng vừa rồi, hắn không chỉ dùng mỹ nam kế, còn dùng âm thanh trầm thấp kia gọi cậu 'chủ', vậy ai mà chịu nổi?

Choáng rồi choáng rồi.

Giờ bảo cậu cho hắn núi vàng núi bạc cậu cũng nguyện ý, cậu chính là hôn quân như vậy đó!

**

"Tiểu Mân! Cười ngốc cái gì vậy?" Thẩm Văn Trạch hôm nay tranh thủ đến cùng cậu phục hồi chức năng, bình thường khi cậu tập luyện, không kêu mệt thì là kêu đói, có thể lười tuyệt không siêng, nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, không than khổ cũng không than mệt, ngoan ngoãn tuân theo quá trình phục hồi chức năng, còn tươi cười đầy mặt.

Từ khi cậu đăng ký trò chơi kia sau, cậu liền biểu hiện có chút không đúng lắm.

Thẩm Văn Trạch không biết em trai ngốc nghếch của mình đang cười cái gì, tưởng cậu bị bệnh đến ngu người nên suýt chút nữa đã yêu cầu mn khám não.

"Được rồi anh trai, em không sao." Thẩm Văn Mân đương nhiên không thể để anh trai làm loạn, nhưng nếu anh trai cậu luôn ở đây thì cậu nhất định không được phép chạm vào máy tính, cậu nhất định phải đẩy anh trai đi cho nhanh.

"Anh ơi, công ty anh không có chuyện gì sao? Nếu cứ ở bệnh viện mãi không biết sẽ lỗ bao nhiêu tiền. Mau quay lại làm việc đi."

Mục đích xua đuổi người ta của Thẩm Văn Mân quá mạnh mẽ, thành công trúng một phát ký đầu của Thẩm Văn Trạch.

"Em chỉ muốn đuổi anh đi, anh còn có phải là anh trai em hay không?"

"Tất nhiên anh là anh trai em."

"Vậy nói cho anh biết, anh trai em với game cái nào quan trọng hơn?" Thẩm Văn Trạch trước mặt người ngoài nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng trước mặt Thẩm Văn Mân lại như một đứa trẻ.

Thẩm Văn Mân không nói nên lời: "Anh, anh lại so sánh mình với một trò chơi à?"

"Không thể được sao?"

Thẩm Văn Mân khác nào nghe được câu hỏi khi con dâu và mẹ rơi xuống sông nên cứu ai trước, vấn đề này quả thực có hố.

"Anh trai là người quan trọng nhất trong cuộc đời em." Thẩm Văn Mân nghiêm túc nói.

"Trò chơi thì sao?"

"Trò chơi là sự nghiệp quan trọng nhất trong cuộc đời em!"

"Biết ngay em sẽ lươn lẹo." Thẩm Văn Trạch trêu Thẩm Văn Mân một lúc rồi mới rời đi. Thực ra anh ấy khá bận, có rất nhiều việc ở công ty cần anh ấy phải giải quyết, nhưng anh ấy sợ Thẩm Văn Mân sẽ cô đơn một mình trong bệnh viện, nên anh đã dành thời gian lại đây cùng cậu phục hồi chức năng.

Cơ mà nhóc vô lương tâm ràng thích chơi game hơn, cho nên anh không cần "chướng mắt" trước mặt cậu nữa.

Sau khi Thẩm Văn Mân đợi Thẩm Văn Trạch rời đi, cậu nhanh chóng mở game.

Vừa lên mạng đã có rất nhiều tin tức xuất hiện.

[Muỗi, cậu có muốn gia nhập bang hội không?]

Thẩm Văn Mân lướt qua tin tức, họ đều hỏi cậu về việc bang hội.

Bây giờ <Tầm Tâm> đã chính thức ra mắt, người chơi tăng dần lên, chính thức đẩy ra hoạt động bang hội, hoạt động bang hội à những hoạt động mà chỉ những người chơi gia nhập bang mới có thể tham dự, bọn Đại Sơn đang nói về việc này, họ dù sao cũng là nhóm người chơi đầu tiên trong game, có kinh nghiệm và kỹ năng tốt, đương nhiên có thể được thành lập thành một bang hội.

Thẩm Văn Mân chủ yếu là quá lười, không thích rắc rối, nên khi lập bang, cậu đã không tham gia.

Vốn dĩ cậu không muốn gia nhập bang, bởi vì nếu vào bang, nhiều hành vi sẽ phải bị hạn chế, lúc đó sẽ không được tự do.

Nhưng cậu lại quay đầu mở kho hàng của riêng mình, ngoài những món đồ trang trí cậu yêu thích ra, thứ mà ngài K thích lác đác không có mấy.

Đêm qua cậu cùng ngài K đánh phó bản lâu như vậy, cậu cảm thấy được cày phó bản là việc mệt chết người, mà vì ngài K, sau này cày phó bản là không tránh nổi, vậy mới nuôi nổi hắn.

Vừa nghĩ đến vẻ mặt thỏa mãn của ngài K, cái gì cậu đều muốn cho hắn.

Nhóc con của cậu, xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất.

Thẩm Văn Mân do dự một lúc rồi trả lời Đại Sơn: 【Được 】

Bang hội của họ còn ổn hơn Thẩm Văn Mân tưởng tượng, tuy mới thành lập nhưng tất cả chế độ đều đã hoàn thiện, khi Thẩm Văn Mân tiến vào [Thiên hạ hội], cả nhóm đã reo hò.

【 Hoan nghênh Muỗi đại lão 】

【 Hoan nghênh Muỗi đại lão 】

......

Thẩm Văn Mân thấy nhiều người quen, thì ra họ đều gia nhập nhóm, xem ra là cậu lười quá rồi.

【Muỗi: Xin chào mọi người (^o^)/】

Thẩm Văn Mân rải ít tiền vàng,cả nhóm càng trở nên sôi nổi hơn.

Nhóm đã thành lập, mọi người đều là người quen, Thẩm Văn Mân cũng cởi mở hơn.

【 Muỗi, hôm nay tiếp tục đi tới Cổng địa ngục?] Hôm qua bọn họ dừng lại ở tầng mười lăm, Đại Sơn vẫn đang suy nghĩ chuyện này, hôm nay kiểu gì cũng phải cày cho xong Cổng địa ngục.

【 Nhưng tên trùm đó có nhiều HP như vậy, làm sao đánh bại được? 】 Cho dù cậu có thăng cấp ngài K thì bọn họ cũng không thể chém được lượng HP đó, có lẽ bản sao này cần một số kỹ xảo khác, không thể liều lĩnh.

Mọi người cùng nhau thảo luận xem phải làm gì.

【 Kiều Sênh của [Quần anh hội] kế bên hình như phá được cửa mười lăm. 】Ngay khi mọi người đang thảo luận, có người ném ra một bức ảnh chụp màn hình, đó là hình ảnh chiến thắng của đội nhỏ Kiều Sênh đã qua cửa mười lăm.

Vốn dĩ hai đội tiến bộ tương đương nhau, nhưng lại bị kẹt ở cấp mười lăm, không ngờ đội của Kiều Sênh có thể đột phá cửa mười lăm, hiện tại bọn kia đang dẫn trước.

【 Bọn kia đã đánh suốt đêm à? Chuyện này quả thật không phải là người à. 】

Mọi người bắt đầu thảo luận về cách họ vượt qua cấp độ mười lăm, nhưng Thẩm Văn Mân tập trung vào chàng A trong ảnh chụp màn hình, nhìn vào ảnh chụp màn hình này, chàng A đang đứng ở đầu hàng, trong khi chủ nhân Kiều Sênh của gã đang đứng ở phía sau.

Nếu là vị trí này, hẳn là chàng A phải dẫn dắt cả đội đi diệt boss.

Điều này khiến Thẩm Văn Mân nảy ra một ý tưởng: Có phải là phải đồng hành ra tay, cho nên mới có thể đem boss giết chết?

Nhưng điều này có vẻ không đúng, ngài K là người có giá trị vũ lực cao nhất trong số những đồng hành, mặc dù cậu không nâng cấp ngài K, nhưng chàng A có thể làm gì, ngài K cũng có thể làm được, nhưng hôm qua bọn cậu đã cùng nhau đi đánh boss., không có cách nào để đánh thắng.

Vốn dĩ cậu vội vàng thiết lập ngài K để đánh boss khi offline, nhưng khi vào game thì boss vẫn còn cực kỳ nhiều máu.

Vậy chàng A đã làm điều đó như thế nào?

Thẩm Văn Mân không nghĩ ra được, nhưng lúc này trong nhóm có người thông thạo tin tức đã bắt đầu tung tin: 【Nghe nói Kiều Sênh đã bỏ mạng chàng A mới giết được boss. 】

Đồng hành khác với người chơi, đồng hành có giới hạn tử vong, tổng cộng có ba mạng sống, chủ sở hữu có thể chọn thời điểm sử dụng bất cứ lúc nào, nó tương đương với lá chắn của chủ sở hữu, nhưng nếu cả ba mạng sống đều bị mất, đồng hành sẽ chìm vào giấc ngủ say.

Trước mắt chính thức cũng không có đưa ra tin tức nói đồng hành nếu là ngủ say sẽ như thế nào, nhưng khả năng cao là đồng hành sẽ chết, chủ nhân sẽ làm nhiệm vụ hồi sinh đồng hành.

Tên Kiều Sênh vì phó bản này, trả giá thật là lớn.

Trong nhóm đang thảo luận hăng say, Thẩm Văn Mân lại đang cùng ngài K cấu kết làm bậy.

Từ khi cậu tặng kim ốc cho ngài K, thái độ của ngài K đối với cậu đã thay đổi, trước chủ động hiến cho cậu một khúc nhạc, bây giờ đang ngoan ngoãn ngồi trước cửa kim ốc, hình như đang đợi cậu login.

Thẩm Văn Mân gấp không chờ nổi thao túng nhân vật đi tới trước mặt ngài K.

【Đang đợi tôi có phải không? 】

Ngài K trả lời cậu một chữ: 【 Ừ. 】

【Chờ tôi làm gì? 】Thẩm Văn Mân đang đợi ngài K giải thích, cậu chưa từng nghe thấy bao giờ đâu đó.

Nhưng rõ ràng, ngay cả khi sự thân thiết của ngài K với cậu bây giờ đã cao hơn rất nhiều, tính cách xa cách và lạnh lùng của hắn vẫn không hề sụp đổ, hắn tỏ ra bình tĩnh trả lời cậu: 【 Đi đánh boss với tôi. 】

Tác giả có lời muốn nói:

Ngài K: Chủ tử của mình chính mình huấn luyện.

Thẩm Văn Mân: Nô tì làm không được đâu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play