Diêu Cảnh Niên hứa với ta, nếu ta thiếu gạo thì có thể đến tìm nàng.
Lúc quay về, ta lại đi tới thôn trang ở huyện Mi một chuyến, ta muốn tìm Lam Quan xem thế nào. Cuối cùng chẳng thu hoạch được gì, ta nghĩ có lẽ hắn đã thật sự xảy ra chuyện.
Ta về điền trang với tâm trạng sa sút, nhìn thấy cửa nhà đóng kín, ta nhíu mày lại.
Bước nhanh chân đẩy cửa ra, cảnh tượng lọt vào đáy mắt lập tức khiến máu ta dồn lên não, khóe mắt muốn rách cả ra.
Trong màn giường, mẹ ta bị một nam nhân đè dưới thân, bọn họ đang làm chuyện tằng tịu với nhau.
Thanh âm dâm loạn đó khiến đầu óc ta nổ tung, ánh mắt bỗng đỏ tươi như máu, ta cầm lấy con dao giết chó trên người trực tiếp chém vào lưng gã kia.
Mẹ ta nhìn thấy ta thì sợ hãi trợn to mắt, tay đè cổ của gã lại. Gã ta còn chưa kịp quay lại thì đã bị ta chặt đứt nửa cái đầu, chết ngay trên người bà ấy.
Người này là quản sự của điền trang, tên là Tiền Chương.
Một kẻ có vóc người mập mạp, một gã đàn ông có dáng vẻ quê mùa thô thiển.
Điền trang là của nhà họ Lê, mẹ ta là chủ mà lại chẳng thể làm chủ được, mấy năm nay cứ để mặc gã ta khắt khe hai mẹ con chúng ta.
Bởi vì gã nghe lệnh của mợ cả ta, sổ sách ruộng đồng gã đều sẽ trực tiếp giao cho nhà họ Lê.
Ta nghĩ bao lần cũng không thể ngờ được rằng chuyện nhà họ Lê đưa gạo cho chúng ta là thật, nhưng lại là do gã mang tới cho mẹ ta.
Lòng gã mang ý xấu với bà ấy từ lâu, dựa vào lý do này đã nhục nhã bà ấy không chỉ một lần.
Mà mẹ ta lại chỉ vì mấy đấu gạo, thế nhưng lại nhịn.
Vậy mà bà ấy lại nhịn!
Con dao nhuốm đầy máu trên tay ta suýt chút nữa đã gác lên cổ của bà ấy!
Sau đó trong đôi mắt trợn to của mẹ ta, ta nhìn thấy một cô nương có khuôn mặt hung tàn, mặt mũi tràn đầy sát ý.
Bà ấy sợ ta, sắc mặt trắng bệch hệt như một người chết, cả người run rẩy không nói nổi một câu.
Ta xoay người rời khỏi phòng.
Cả người ta dường như đã lâm vào cơn tuyệt vọng, hệt chăng một kẻ điên tràn ngập nỗi cuồng loạn.
Cứ như cưỡi ngựa xem hoa, trong đầu ta bị choán đầy những hình ảnh sau năm bảy tuổi chúng ta đến điền trang, bị cả nhà quản sự bắt nạt như thế nào.
Gã ta có một bà vợ xấu xa, chuyện bà ta thích nhất là nói luyên thuyên sau lưng với đám tá điền, rằng mẹ ta tuy là tiểu thư xuất thân nhà cao cửa rộng, nhìn thì có vẻ đứng đắn thật thà nhưng thực ra chính là một một con đĩ.
Ta đã cảnh cáo bà ta một lần, nếu bà ta còn dám ăn nói bậy bạ nữa thì ta sẽ giết bà ta.
Mặt ngoài bà ta vẫn cung kính nhưng lại chẳng hề thay đổi, sau lưng vẫn dám nói mấy lời như thế.
Ta biết, bà ta ỷ vào có các mợ làm chỗ dựa nên nào có sợ chúng ta.
Ta nên giết bà ta từ lâu rồi, ta cũng chẳng biết tại sao mình lại nhẫn nhịn cho tới bây giờ.
Giờ phút này cuối cùng ta cũng xách dao gõ cửa nhà bà ta.
Lúc này sắc trời đã nhá nhem tối, người đàn bà kia tưởng rằng chồng mình đã về, bà ta mở cửa, nhìn thấy ta đứng bên ngoài thì chợt sửng sốt.
Một con dao dài đâm thẳng vào bụng bà ta, bà ta hoảng sợ hét to một tiếng, xoay người muốn bỏ chạy.
Ta lại chém một dao vào sau lưng bà ta, cảm giác giết người và giết chó hoàn toàn khác nhau.
Mỗi khi ta đ â m bà ta một dao thì trong lòng ta lại sung sướng hơn một phần. Cuối cùng ta tàn nhẫn nheo mắt lại, lưỡi dao cứa ngang cổ kết thúc mạng sống của bà ta.
Năm mất mùa đói kém như vậy mà nhà bọn họ vẫn cất giấu được nhiều lương thực đến thế.
Quả nhiên, no cơm ấm cật.
Công việc quản lý điền trang này vô cùng béo bở, trái lại giúp ta nuôi sống hai con chuột nhắt chuẩn bị chờ làm thịt.
Rất tốt, sau này ta cũng không cần lại đi mượn gạo của Diêu nhị tiểu thư nữa rồi.
Ta về sân của chúng ta trong bộ dạng máu me đầy người, thi thể của Tiền Chương vẫn còn đang nằm trên giường của mẹ ta, cả phòng nồng nặc mùi máu tươi.
Mà mẹ ta, bà ấy treo cổ tự vẫn.
Trời đã sẩm tối, cả cái điền trang này yên lặng như tờ, còn ta đứng ở ngoài cửa.
Trong phòng không có ai thắp đèn.
Từ nay về sau, rốt cuộc đã không còn ai thắp đèn chờ ta.
Tóc tai của cỗ thi thể treo trên xà nhà kia xõa xuống rối bù.
Ta không nhìn thấy rõ mặt của bà ấy.
Buồn cười thật.
Ta không còn mẹ.
Trên cõi đời này, chỉ còn một mình ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT