Trên sân chỉ còn hai đội tuyển, đã đến lúc quyết một trận thắng thua.
Đội Chử Minh đã chuẩn bị xong, đội Manlin cũng đã sẵn sàng, hai đội đều có chuỗi thắng bốn trận ở vòng loại, nay có thể đọ xem ai là kẻ mạnh hơn.
Khắp sân thi phủ đầy sương trắng, hai đội quanh quẩn tìm đối phương.
Chử Minh tìm mãi không thấy, bắt đầu trở chứng, “Hay là ngồi chờ tụi nó tới tìm mình?”
Yến Trường Hạ nói: “Thế thì bị động lắm, chúng ta sẽ bị cơ giáp hình sói bao vây đó.”
Chử Minh: “Sợ gì, có bốn mạng thôi mà, tụi mình mỗi người một đứa, pặc pặc tí là xong.”
Yến Trường Hạ vẫn hơi do dự: “E là không đơn giản như thế.”
Chử Minh: “Không như thế thì như nào cơ? Hai mươi bốn người bao vây chúng ta còn thoát được, chẳng lẽ lại sợ vòng vây của bốn người?”
Yến Trường Hạ ngẫm nghĩ một lúc, càng nghĩ càng thấy không yên tâm: “Đã trụ được đến phút cuối thì nhất định phải có cái gì đó đặc biệt, trận này trừ chúng ta, chỉ có cơ giáp hình sói loại đối thủ, chúng ta không biết bọn họ xử lý đối thủ bằng cách nào, cứ cẩn thận vẫn hơn.”
Chỉ hai giây Chử Minh đã bị thuyết phục: “Ò, thế thì tìm tiếp vậy, hi vọng bọn hắn đứng yên một chỗ đừng nhúc nhích, chứ hai bên chạy lui chạy tới dễ vồ hụt lắm, tốn bao nhiêu thời gian.”
Chử Minh tìm hơn 20 phút nữa, mới gặp được cơ giáp hình sói.
Ai mà ngờ bọn hắn thật sự đứng yên tại chỗ, canh đội Chử Minh đi ngang qua thì nổ súng tấn công.
Bọn hắn như đám sói giăng bẫy chờ con mồi, nhưng cái bẫy này quá mức thô thiển, bốn chiếc cơ giáp hình sói đứng cách nhau thật xa, tấn công đội Chử Minh từ bốn phía khác biệt, mỗi chiếc hình sói chỉ đánh được một người, hiệu quả bao vây có nhưng không đáng kể.
Đám Chử Minh chọn lấy cho mình một đối thủ, định ra tay xử lý đối phương.
Người Chử Minh chọn trúng là đội trưởng của Manlin.
Sở trường của cơ giáp hình sói là tác chiến đồng đội, về phần thuộc tính đơn lẻ, chúng không khác cơ giáp hình người là bao, nếu chia ra mà đánh, Chử Minh cảm thấy không bao lâu nữa đội mình sẽ đè bẹp đối thủ.
Nhưng chuyện không đơn giản như thế.
Chờ bắt đầu đánh nhau, Chử Minh mới phát hiện không ổn, đồng đội của cậu mất tích rồi.
Từ lúc vào sân, hội Chử Minh vẫn luôn hành động tập thể, ở đây sương mù dày đặc, địa thế lại trống trải, xung quanh không có vật tham chiếu, nếu bị tách ra rất khó tìm được nhau.
Nãy giờ đánh nhau, bọn họ vẫn luôn khống chế khoảng cách, đảm bảo lúc nào cũng có thể nhìn thấy cơ giáp của đồng đội.
Tình huống bây giờ khá là căng, Chử Minh mới đánh nhau vài phút, quay đầu đã thấy bạn bè sủi mất tăm.
Chắc là đội Manlin cố tình làm thế, chứ không tự nhiên mà quái thế được.
Hơn 10 phút sau, ba chiếc cơ giáp dụ đồng đội Chử Minh đi mất lại kéo nhau quay về, cùng bao vây lấy cậu, thế mới biết mục đích của bọn hắn là gì.
Yến Trường Hạ lại đoán đúng rồi, quả nhiên đội cuối cùng này có chiêu tủ, cơ giáp hình sói không bị ảnh hưởng bởi sương mù, chỉ cần để một người điều khiển là có thể tìm về với đồng đội, đây là đặc trưng riêng của loại cơ giáp này.
“Mấy người có chiêu này nữa hả.” Chử Minh hơi kinh ngạc.
Đội trưởng đội cơ giáp hình sói nhìn Chử Minh bằng ánh mắt âm u: “Không có chiêu này thì tụi anh đâu dám gáy là sẽ loại chú em.”
Chử Minh thấy bọn hắn đắc ý như vậy thì chợt nhận ra một việc: “Lúc trước khi các đội vây đánh tụi này, mấy anh chưa bung hết sức chứ gì?”
“Chính xác là không.” Cơ giáp hình sói thấy Chử Minh đã bị bao vây thì không vội ra tay với cậu, còn tốt bụng giải đáp thắc mắc, “Chú em tạch rồi, ai xử đám còn lại cho bọn anh.”
Chử Minh đã hiểu, cái đám này cố ý.
Rõ ràng có thể chặn được nhưng lại giả vờ hết sức, nhường nước thả cho Chử Minh đi, để đội cậu đánh nhau với đội Lorgar; định bụng chờ hai đội mổ nhau sứt đầu mẻ trán, thì cơ giáp hình sói sẽ xuất hiện như một vị thần và hốt trọn cả hai.
Trên sân thi đấu này, trừ đội Lorgar và đội Chử Minh ra, không còn ai là đối thủ của cơ giáp hình sói nữa, chiến thắng đã nằm chắc trong tay đội Manlin.
Kế hoạch nghe cũng khả thi đấy, tiếc là bọn hắn chưa đánh giá đúng năng lực của Chử Minh, mới sẩy mắt một cái, cậu ta đã loại hết các đội kia luôn rồi.
Cuối cùng, chính bọn hắn lại phải đối mặt với Chử Minh.
Nhưng đám người này rất cẩn thận, vừa chạm mặt, đã đem đồng đội của cậu dụ ra xa tít tắp.
Hiện tại, Chử Minh đang bị bốn chiếc cơ giáp hình sói bao vây, bốn chiếc cơ giáp mạnh mẽ lành lặn, đạn dược đầy đủ, khí thế ngút trời.
Ngược lại, cơ giáp của Chử Minh đã bị hư hỏng 65%, đạn chỉ còn một phần sáu, trong cái thế cùng đường bí lối này, đánh cầm chừng là vô nghĩa, có cầm chừng cứu viện cũng không về kịp, chỉ có cách duy nhất, đó là đánh nhanh thắng nhanh.
“Xem ra phải thể hiện bản lĩnh thật sự rồi.” Chử Minh nói, giọng nghiêm túc hẳn.
Cơ giáp hình sói ngạc nhiên: “Đánh bại nhiều người như thế mà vẫn chưa dùng đến bản lĩnh thật sự á?”
Chử Minh bật cười: “Đám thiếu muối đó đâu xứng nhìn thấy bản lĩnh thật sự của Chử Minh này, nhưng lấy ra để chơi solo với mấy người thì cũng hợp lý đấy.”
Đội Manlin nghe cậu ta lại đòi solo, mặt sầm xuống.
Sau khi Tống Thụy Hàn thách đấu một chọi bốn thành công, cơ giáp hình sói đúng là đi đâu không dám ngẩng đầu, mang danh cơ giáp chuyên đánh hội đồng mà lại bị một người thách đấu solo, lại còn thua, thế thì khác gì vứt toẹt ưu thế của bọn hắn xuống đất mà chà mà đạp lên đâu chứ, thật là nhục nhã ê chề.
Nhưng lần trước có yếu tố ngẫu nhiên ở trong đó, từ địa hình đặc biệt của tổ kiến, không gian nhỏ hẹp, đến sự bao vây tấn công của bầy kiến lính, Tống Thụy Hàn thắng được là nhờ cậu ta đánh lén.
Tính ra, đó không phải là một trận solo đúng nghĩa.
Giờ Chử Minh một mình đối mặt với bốn chiếc cơ giáp hình sói, xung quanh trống trải không có gì che chắn, không hình thành điều kiện để đánh lén, đây mới gọi là một trận solo thực thụ.
Người xem thấy thế lại sôi lên sùng sục.
“Thêm một trận solo với cơ giáp hình sói nữa!! Mạnh mẽ quá đi!”
“Không đánh một mình thì đánh mấy mình hả má, đồng đội của nó mất hút rồi còn đâu.”
“Solo tuyệt nhất, solo gu tôi, thắng trận này thì Chử Minh thành danh, thua thì ổng tiếp tục làm độc lạ.”
Kỷ Phong hào hứng hỏi Bùi Tế: “Đội trưởng, nhóc thấy trận này Chử Minh thắng nổi không?”
Bùi Tế cân nhắc một chút mới nói: “Gần như là thắng.”
Kỷ Phong hỏi: “Vì sao?”
Bùi Tế: “Chử Minh dùng cơ giáp hạng nặng, lực công kích mạnh, cơ hội thắng rất lớn.”
Xem những gì Chử Minh thể hiện trước đó, Kỷ Phong đã phần nào đoán được năng lực của cậu ta, ngay cả anh cũng cảm thấy cơ hội thắng rất lớn: “Chọn ai không chọn, lại chọn trúng ông thần này, xem ra năm nay cơ giáp hình sói không giải nhục được rồi.”
Cơ giáp hình sói có bốn chiếc, trong đó ba chiếc cấp 2S, một chiếc là cấp S, cả bốn chiếc đồng loạt phát động tấn công, vòng vây thắt chặt, Chử Minh hoàn toàn không có chỗ để trốn.
Chử Minh cũng không cần phải trốn, cậu nhắm chuẩn chiếc cơ giáp cấp S, điều chỉnh ống pháo, một pháo bắn người kia rụng xuống đầm lầy như mít chín.
Cơ giáp hình sói không có sức bật mạnh mẽ như cơ giáp hình gấu, không có năng lực tự giải cứu, hắn cứ thế chìm nghỉm, nhanh chóng bị loại khỏi trận này.
“Xong một chiếc.”
Chử Minh lại nhắm chiếc thứ hai, chiếc này là cơ giáp 2S, độ khó lớn hơn, Chử Minh phải dùng đến pháo thứ hai mới đưa được người này xuống bãi lầy vẫy vùng cùng bè bạn.
“Xong hai chiếc.”
Mới qua 30 giây.
Giải quyết liền tay hai đối thủ, áp lực của Chử Minh giảm đi nhiều, khi mưa đạn vơi bớt, cậu mới có cơ hội thực hiện combo né tránh phản đòn của mình.
Hai đối thủ còn lại đã bị Chử Minh dọa hú hồn, không ngừng bay quanh tấn công theo vòng tròn, Chử Minh phải tốn thêm chút sức mới đẩy được người thứ ba xuống đầm lầy.
“Xong ba chiếc.”
Thời gian đến nay là sáu phút.
Chiếc cơ giáp hình sói cuối cùng còn sót lại, là chiếc do đội trưởng cầm lái.
Chỉ còn một người thì dùng vũ khí lạnh Chử Minh cũng thắng được, nhưng để Manlin được đăng xuất với đội hình chỉnh tề, hơn nữa giờ cậu cũng đang gấp, nên Chử Minh vẫn dùng pháo hạt nhân, vài phút sau, đội trưởng xuống đầm lầy họp mặt với đội viên.
“Xong cả bốn chiếc.”
Tổng thời gian, chỉ mất có mười phút.
Khán giả ngớ người ra.
Cả Kỷ Phong cũng giật mình thảng thốt: “Phải người không đó? Mười phút, một một mình hạ gục cả một đội cơ giáp hình sói?!”
Bùi Tế xem cách đánh của Chử Minh, chợt ngộ ra: “Em hiểu rồi, muốn solo với cơ giáp hình sói thì không được lề mề lãng phí thời gian, nếu không cơ giáp của mình sẽ bị đá ra khỏi sân trước đối thủ.”
Kỷ Phong: “Nhưng cơ giáp hình sói là cơ giáp 2S, muốn thắng nhanh đâu có dễ......” Đổi lại, nếu đứng đây là một chiếc cơ giáp hạng nhẹ, chưa chắc bây giờ đã phá được phòng ngự của cơ giáp hình sói.
Bùi Tế: “Cho nên dùng cơ giáp hạng nặng là tuyệt nhất.”
Kỷ Phong lập tức nghi ngờ bản thân: “Thế hóa ra cơ giáp hạng nặng vẫn hơn à? Nhóc nói không sai, cơ giáp hạng nặng có hỏa lực mạnh, có thể lật kèo vào phút chót, dù một mình đối mặt với cơ giáp hình sói vẫn có thể giành chiến thắng, đúng là phải cỡ này mới làm đội trưởng được.”
Bùi Tế nhìn anh ta một cái, hỏi giỡn: “Nhưng Chử Minh đâu phải là đội trưởng, vậy mà đội bạn ấy vẫn thắng, chứng tỏ không cần cơ giáp hạng nặng làm đội trưởng, cơ giáp hạng nhẹ vẫn làm được, anh phản ánh lại với hiệu trưởng đi, xem thầy ấy có đổi cho anh không?”
Kỷ Phong lúng túng nói: “Không không, nhóc làm đội trưởng hợp hơn anh mà, Chử Minh không làm đội trưởng là vì bên ấy khác bên mình, đội trưởng bên ấy đại diện cho cả một đội ngũ, để Chử Minh làm, khéo người ta tưởng dở hơi cả đội luôn thì chết, đó là vấn đề hình tượng, không liên quan đến việc Chử Minh dùng cơ giáp hạng nào.”
Kỷ Phong đã từ bỏ ý định xin lên chức, anh thành khẩn nói: “Đội trưởng, đội chúng ta thì khác, không như Chử Minh, nhóc chỉ đẹp chứ không điên, rất hợp làm đội trưởng của tụi anh.”
Bùi Tế: “......”
Sau trận đấu, hệ thống tuyên bố kết quả: Trận bán kết 1, Quân đội I Lorenz giành chiến thắng!
Chử Minh thắng trận bán kết, mặt mày hồng hào, hớn hở trở về phòng nghỉ.
Phòng nghỉ chỉ còn lại vài người, phần lớn tuyển thủ đã rời đi.
Người của hệ Lorgar bị loại từ sớm, hơn nữa còn bị đội Chử Minh loại bằng vũ khí lạnh, bọn hắn không dám nhìn mặt Chử Minh, mới được nửa trận đã bỏ về.
Người của hệ Tulum từng bị Chử Minh cười nhạo là chìm nghỉm giữa biển người, vốn muốn để lại một dấu ấn thật đậm nét trong trận đấu, ai ngờ bị loại dễ dàng quá, thành ra dấu ấn lần này hơi thiếu mực, so với biểu hiện chói mắt của Chử Minh, bọn hắn quá mờ nhạt, chỉ có thể lặng lẽ rời đi.
Cơ giáp hình sói bị Chử Minh một mình chấp hết, lần trước còn đổ cho Tống Thụy Hàn ăn gian đánh lén được, chứ lần này thì hết biện minh gì luôn, rõ ràng trận này bọn hắn thua đau, thua không ngóc đầu lên được.
Về phần cơ giáp hình bọ, bọn hắn sợ Chử Minh lại nói đội mình tệ như gián, không muốn chạm mặt cậu nên đã cuốn gói từ lâu.
Trong phòng nghỉ chỉ còn đội tuyển hệ Vân Hách.
Không biết bọn hắn nghĩ gì mà ở lại.
Chử Minh thấy bọn hắn thì cũng khá bất ngờ, cậu hỏi: “Sao mấy người còn chưa đi, định chào tạm biệt hay gì?”
Trần Tự của hệ Vân Hách nhìn Chử Minh bằng ánh mắt phức tạp: “Không ngờ mày lại thắng trận bán kết.”
“Đương nhiên, tao nói từ đầu rồi mà, sao phải ngạc nhiên.” Chử Minh quan sát Trần Tự một chút, “Cơ giáp của mày, thuộc tính cũng ra gì lắm đấy, rất có tiềm năng, mỗi tội người điều khiển kém quá, về nhớ chăm chỉ luyện tập thêm đi ha.”
Trần Tự còn định tán dóc với Chử Minh vài câu, thấy Chử Minh khéo ăn khóe nói quá, lập tức nổi giận đùng đùng, bỏ đi một mạch.
Chử Minh không hiểu: “Tôi nói thật mà, hắn dỗi gì thế?”
Tề Dữ đoán: “Chắc là không thích người khác chê bai mình đó.”
Chử Minh lắc đầu: “Sự thật mất lòng, không nghe người khác khuyên làm sao tiến bộ được, thế này thì chịu rồi, sang năm thi nữa cũng thua hà.”
Trần Tự vừa đi tới cửa, tí nữa thì bị mấy câu này làm cho sặc máu.
Lại một lần nữa, Tề Dữ khuyên Chử Minh bớt khẩu nghiệp: “Ông cũng lì có thua gì ai đâu, có giỏi thì làm thử tui xem, không thì bớt bớt, kệ người ta đi.”
Chử Minh khiêm tốn nghe khuyên bảo: “Nói đúng lắm, trong huấn luyện, phải tự ý thức được thiếu sót của bản thân thì mới tiến bộ được, lời người khác như nước đổ lá môn, tôi không nói nữa.”
Những đội khác đi hết, Chử Minh ngồi xuống nghỉ ngơi, lòng cứ thấy thiếu thiếu thứ gì, bình thường sau mỗi trận thắng, sẽ có người gọi điện đến chúc mừng rôm rả, sao lần này thấy im ắng vậy ta.
Chử Minh thắc mắc: “Em thắng bán kết, chuyện vui như thế sao hiệu trưởng không gọi điện khen em thầy nhỉ?”
Khóe miệng Lương Hưng Ngôn giật giật: “Hiệu trưởng nhất định phải khen em hả?”
Chử Minh: “Chứ sao ạ? Em đại diện cho trường mình thắng lớn trận bán kết, hiệu trưởng còn chưa thắng được trận bán kết nào, không khen em thì khen ai?”
Lương Hưng Ngôn: “......”
Mấy phút sau, Lương Hưng Ngôn đưa điện thoại cho Chử Minh: “Hiệu trưởng gọi đấy, gặp em.”
Chử Minh cầm máy ngay: “Hiệu trưởng, sao giờ thầy mới gọi luôn thế, thầy mà gọi trễ tí nữa là em gọi cho thầy luôn rồi đó, thầy làm thế mất cước của em.”
Hiệu trưởng tạm dừng hai giây mới lên tiếng, giọng bình tĩnh: “Mấy khi trò có cơ hội để kiểm điểm lại bản thân, thi đấu kết thúc, thầy tưởng có người đang kiểm điểm bản thân tiếp chứ.”
Chử Minh: “Hiệu trưởng, em có làm gì đâu mà phải kiểm điểm lâu như thế, em mới thắng trận, đang vui vẻ, kiểm điểm để mai tính đi thầy.”
Hiệu trưởng: “......”
Chử Minh khoái chí khoe: “Hiệu trưởng, thầy không mừng à? Trường chúng ta, hệ hành tinh chúng ta, chưa một lần thắng được trận bán kết, bao năm nay, năm nào chúng ta cũng nằm ở cuối bảng, lần này tụi em phản kích thành công, đánh bại các đội để giành lấy chiến thắng, để các hệ hành tinh khác phải nhìn thẳng vào thực lực của hệ hành tinh chúng ta, đó là chuyện vui mà thầy?”
Hiệu trưởng lại dừng một chút, tiếp đó ông cười sung sướиɠ bảo: “Trò nói đúng, các trò đã chiến thắng, đã làm được việc các đàn anh đi trước chưa làm được, còn phá vỡ kỷ lục nữa, phải mừng chứ.”
Chử Minh cười nói: “Đấy, nó phải thế chứ ạ.”
Hiệu trưởng nói tiếp: “Bao năm thầy làm hiệu trưởng, trò chính là học sinh xuất sắc nhất của trường, không chỉ tài năng mà còn chăm chỉ nữa, trò là nhất luôn đấy. Thầy sẽ ghi thành tích này vào lịch sử trường mình, để các bạn học được chiêm ngưỡng; Sự cố gắng của trò sẽ là nguồn động viên khích lệ cho tất cả mọi người, để cả hệ hành tinh Lorenz đều biết, những hệ hành tinh khác không phải là bất bại, chúng ta cũng có cơ hội thắng. Trò là người đặc biệt nhất, không cần phải như những người khác, không cần phải tính toán chi li, chuyện kiểm điểm cứ để mai rồi tính.”
Chử Minh nghe khen mà sướиɠ rơn cả người: “Hiệu trưởng, thầy đúng là hiệu trưởng, khen có trình độ ghê luôn.”
Tề Dữ mắt tròn mắt dẹt: “Hiệu trưởng, thầy khen vậy ổn không đó? Hay là nhà Chử Minh lại đóng góp gì cho trường mình thế?”
Hiệu trưởng tằng hắng một cái: “Đúng là anh trai của bạn Chử Minh vừa quyên góp cho trường mình một khoản để lên đời cơ giáp, nhưng những lời thầy khen không liên quan gì đến số tiền đó hết, bạn Chử Minh ưu tú thật mà.”
Tề Dữ: “...... Ồ thế ạ.”
Tí nữa là em tin rồi...…
-----------------------------------------------------------
Trộm vía tỉ lần, tác giả viết đến 154 rồi, vào đánh trận chung kết tổng rồi mọi người ơi, còn tui thì vẫn lẹt đẹt theo sau nha (*꒦ິ꒳꒦ີ)