Sự tương phản này khiến Hướng Vãn Vãn ngây người trong giây lát, thậm chí quên luôn việc mình lúc này còn đang tức giận với anh.
Cận Tập Ngôn ăn xong quả thanh mai, chậm rãi lên tiếng: “Sao em không nói với mẹ?”
Hướng Vãn Vãn: “Cha mẹ em vừa mới ly hôn, mẹ em đã rất vất vả rồi, em không muốn mẹ lo lắng thêm nữa.”
Giọng cô không còn sự vui vẻ như thường ngày, thay vào đó là giọng điệu buồn buồn.
Cận Tập Ngôn vô thức không muốn thấy vẻ mặt buồn bã này của cô, liền cầm một quả thanh mai đút cho cô: “Vậy thì chăm chỉ học hành, lên lớp đừng làm việc riêng nữa.”
Cận Tập Ngôn dường như hơi mất tự nhiên, anh nói xong liền quay trở về phòng, tay vẫn không quên cần theo cốc nước và đ ĩa thanh mai.
Hướng Vãn Vãn sững sờ, hóa đá tại chỗ, cô nhìn cánh cửa phòng ngủ vừa mới đóng lại, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay che miệng.
Ngón tay của anh ấy….hình như chạm vào môi cô.
———————————–
Ngày hôm sau, người phục vụ quán Starbucks giữ đúng lời hứa, đến trường gặp cô giáo Hoàng với tư cách là dì của Hướng Vãn Vãn.
Người phụ nữ ấy tên là Tôn Tú Nhi, cực kỳ thông minh, sau khi ngồi nói chuyện với cô giáo Hoàng hơn hai tiếng đồng hồ, không hề để lộ một chút sơ hở nào. Sau khi xong việc, Hướng Vãn Vãn liền đưa cho cô ấy thêm 200 tệ.
Giải quyết xong vấn đề mời phụ huynh, Tần Thư phát hiện ra Hướng Vãn Vãn hình như thay đổi rồi.
Trước đây, mỗi khi đến tiết Toán, Hướng Vãn Vãn vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm lên bảng, nhưng tâm trí không biết đang phiêu dạt nơi nào. Lần này lại khác, cô cực kỳ chăm chú nghe giảng, thậm chí còn bắt đầu ghi ghi chép chép. Đáng sợ nhất là còn dám giơ tay đặt câu hỏi.
Buổi trưa, sau khi giảng lại những bài toán khó cho Hướng Vãn Vãn, Tần Thư lo lắng ôm mặt: “Cậu gặp phải đả kích gì à?”
“Không có.” Hướng Vãn Vãn nhìn cô một cái, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e môi, sắc mặt có chút đỏ ửng.
Bộ dáng thẹn thùng của Hướng Vãn Vãn làm Tần Thư sợ hãi: “Cậu đột nhiên như vậy….là dự định làm chuyện xấu gì phải không?”
Hướng Vãn Vãn không trả lời cô ấy, một tay cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tần Thư, cậu cảm thấy tớ có hi vọng thi được đại học A không?”
Đại học A là trường đại học nổi tiếng và có chất lượng giáo dục tốt nhất cả nước.
Ngoại trừ môn Toán, các môn học khác của cô đều rất tốt, hoàn toàn có thể sánh ngang với Giản Tư Phồn. Tuy nhiên, chỉ vì môn Toán thi được 30 điểm, nên tổng điểm các môn của cô đã bị kéo tụt xuống.
Với thành tích như vậy, chỉ cần môn Toán của cô đạt yêu cầu, hoàn toàn có thể dễ dàng đăng ký vào Đại học A. Chỉ là, với thành tích bây giờ so với con số đạt yêu cầu – 90 điểm thì Hướng Vãn Vãn còn cách khá xa.
Tần Thư: “Môn Toán của cậu đạt yêu cầu là không có vấn đề gì rồi.”
Hướng Vãn Vãn híp mắt suy nghĩ một chút: “Vấn đề này có chút đau đầu.”
“Cậu chắc vấn đề này chỉ là có chút?” Tần Thư nói.
“Bạn học Vãn Vãn, mình nhắc nhở cậu một chút, từ trước đến nay môn Toán của cậu chưa từng đạt yêu cầu.”
Hướng Vãn Vãn không quá để tâm nói: “Là mình chưa để tâm vào nó thôi.”
“Cậu nói như thể cậu chỉ cần để tâm vào nó là cậu sẽ đạt yêu cầu ngay vậy.” Tần Thư vẻ mặt đắc ý nhéo nhéo mặt cô.
“Tự lượng sức mình đi.”
Hướng Vãn Vãn mím môi, trong mắt hiện lên sự quyết liệt: “Mình nói đạt yêu cầu là sẽ đạt yêu cầu. Mình không thể không vào đại học A.”
“Nhưng sao đột nhiên cậu lại muốn vào đại học A?
Hướng Vãn Vãn nhìn cô cười đầy ẩn ý.
“Cậu định làm gì mà cười đáng sợ như vậy?” Tần Thư vẻ mặt sợ hãi nói.
Một lát sau, như nghĩ tới cái gì: “Hôm trước xảy ra nhiều chuyện, mình quên mất chưa hỏi cậu. Cậu nói cậu cùng anh chàng đẹp trai lần trước ở cùng nhà với nhau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Hướng Vãn Vãn: “Gần đây, mình chuyển đến ở với mẹ mình.”
“Ý của cậu là…. anh chàng đẹp trai kia là con trai của gia đình mẹ cậu đang làm?”
Tần Thư nhướng mày: “Rồi anh chàng đẹp trai kia là sinh viên đại học A?”
“Ừm.”
“Cho nên động lực vào đại học A của cậu là do mê muội sắc đẹp của người ta?”
“Mình vốn là người rất có động lực.”
Tần Thư không khỏi bĩu môi: “Thôi, cậu đừng nói nữa. Hôm đó khi mình thấy cậu và anh chàng đẹp trai đó đứng cùng nhau, mình liên tưởng ngay đến hình ảnh Người Đẹp và Quái Vật.”
Hướng Vãn Vãn có chút khó hiểu: “Mặc dù sắc mặt anh ấy có hơi khó coi, nhưng thật lòng mà nói, so sánh anh ấy với quái vật cũng có chút hơi quá đáng.”
“Ai nói anh ta là quái vật?” Tần Thư liếc cô.
Hướng Vãn Vãn giật giật khóe miệng.
Tần Thư: “Cậu tự nhìn lại mình đi, đứng cạnh anh ta mà cậu cũng dám tự nhận là người đẹp à?”
“…”
Hướng Vãn Vãn vươn người túm lấy Tần Thư, hai người trêu đùa nhau một lúc thì nghe thấy tiếng chuông reo vào lớp.
Thấy giáo viên sắp vào, Tần Thư hỏi: “Buổi tự học tối nay có cần mình phụ đạo Toán cho cậu không?”
Nghĩ tới chuyện vui vẻ nào đó, Hướng Vãn Vãn híp mắt cười: “Không cần đâu, hôm nay mình tự có sắp xếp.”
Hướng Vãn Vãn nhanh chóng về nhà sau tiết tự học buổi tối, sau khi chào hỏi mẹ xong, cô vội vã lên tầng.
Chỉ là hôm nay căn phòng cạnh cầu thang tuy vẫn sáng đèn, nhưng cửa phòng đã đóng chặt.
Hướng Vãn Vãn lắc lắc đầu, bỏ qua sự thất vọng trong lòng, cô về phòng cất cặp sách. Cô xuống tầng, bước về phía tủ lạnh sau quầy bar, nhanh chóng làm một cốc nước ép hoa quả, thuận tay cắt thêm một số loại trái cây khác.
Để trông đẹp mắt hơn, cô dùng thìa múc dưa hấu, dưa gang, thanh long thành những viên tròn tròn. Cho hết lên mặt cốc, vắt thêm ít nước cốt chanh và trang trí thêm vài lá bạc hà, nhìn trông rất ngon miệng.
Thấy thành phẩm mình làm tuyệt vời, Hướng Vãn Vãn hài lòng gật đầu. Cô đặt đồ uống và trái cây lên mặt bàn, cẩn thận điều chỉnh độ sáng đèn của quầy bar. Sau đó cô lên tầng, gõ cửa phòng Cận Tập Ngôn.
Một lúc sau, cửa mở ra, người đàn ông mặc đồ ngủ xuất hiện sau cánh cửa. Bộ quần áo trông rất nghiêm chỉnh, không hề gợi cảm dụ người như tối hôm qua. Hướng Vãn Vãn thở dài trong lòng, còn cảm thấy hơi tiếc nuối.
Bắt gặp ánh mắt tiếc nuối của cô, Cận Tập Ngôn hơi khép cửa lại, chỉ để lộ ra nửa người, lạnh lùng nói: “Làm sao vậy?”
Hướng Vãn Vãn phớt lờ sự không mấy thân thiện của anh, mỉm cười đáng yêu nói: “Anh trai, em làm đồ ăn ngon cho anh rồi.”
“Ồ” Cận Tập Ngôn duỗi tay ra từ khe cửa.
Hướng Vãn Vãn có chút không phản ứng được.
Cận Tập Ngôn sốt ruột nói: “Không phải em nói mang lên tận phòng sao?”
“…”
Cái người này, ngày hôm qua còn mở toang cửa, ăn mặc gợi cảm dụ dỗ người ta. Còn bây giờ, quần áo nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, lại còn muốn cô dâng lên tận cửa.
Nhưng nhớ ra mình vẫn có việc phải nhờ anh, vẫn không nên đắc tội vị đại Phật này thì hơn.
Hướng Vãn Vãn kìm nén ý muốn đánh vào bàn tay đó, cô chỉ vào những thứ trên mặt bàn: “Anh trai, trong lò nướng vẫn còn bánh tart trứng chưa chín, anh ra ngoài này ăn đi, chút nữa chín em sẽ mang ra cho anh.”
“Hôm nay đột nhiên tốt vậy sao?” Cận Tập Ngôn liếc nhìn bàn đồ ăn trên quầy bar, trong giọng nói mang theo một chút phòng bị: “Có chuyện muốn nhờ vả?”.
Hướng Vãn Vãn thấy anh đề phòng mình như vậy, cô mím môi nói: “Làm gì có chuyện đó, em chỉ muốn làm đồ ăn ngon cho anh thôi, nhìn anh học tập vất vả gầy cả người rồi này.”
Hướng Vãn Vãn kéo tay anh ra ngoài.
“Tốt nhất là không có.” Cận Tập Ngôn vẫn còn nghi ngờ nhìn cô, nhưng anh vẫn bước ra khỏi phòng, dù trong lòng có chút miễn cưỡng.
Thấy anh ăn uống gần xong, tâm tình cũng khá vui vẻ, lúc này Hướng Vãn Vãn mới lấy ra bài tập đã để sẵn dưới quầy bar.
Cận Tập Ngôn đang uống nước cũng dừng lại một chút, nhàn nhạt nói: “Hôm đó đã quá muộn.”
Hướng Vãn Vãn vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng anh ăn uống no say, tâm trạng vui vẻ, sẽ như tối hôm đó giảng bài cho cô. Cô nhìn anh chờ đợi câu tiếp theo.
Cận Tập Ngôn nói tiếp: “Mới đọc đáp án cho em.”
Hướng Vãn Vãn: “Vâng.”
Cận Tập Ngôn: “Bài tập phải tự mình làm.”
Hướng Vãn Vãn: “Vâng.”
Cận Tập Ngôn nói xong câu đó, không do dự tiếp tục ăn bánh. Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm anh, đợi nửa ngày vẫn không thấy câu “nếu em không biết làm, tôi sẽ dạy em” đâu.
Thấy người đàn ông ăn xong một cái bánh tart, Hướng Vãn Vãn giả vờ đau khổ nói: “Nhưng anh trai, em không biết làm nha.”
Cận Tập Ngôn liếc nhìn cô, nói một câu hiển nhiên: “Không biết thì học.”
Trong lời nói không có một chút ý tứ nào muốn dạy cô. Quả nhiên cô đã nghĩ quá tốt về anh rồi.
Hướng Vãn Vãn nghĩ lòng tốt của mình cho chó ăn rồi.
“Anh trai, anh lợi hại như vậy.” Hướng Vãn Vãn sùng bái nhìn anh.
“Hay là anh dạy em đi.”
“Không dạy.” Người đàn ông từ chối không do dự.
Ôi đúng là lòng dạ sắt đá mà.
Hướng Vãn Vãn nắm lấy ống tay áo của anh, lắc lắc: “Em đã nấu đồ ăn ngon như vậy cho anh ăn rồi, mà bài tập anh lại không giảng cho em.”
“Lớp 11 kiểm tra cuối kỳ được 30 điểm, em muốn tôi giảng cho em từ đâu? Lớp 1 à?” Cận Tập Ngôn cau mày nói: “Tôi từ chối.”
Lời nói không chút nể nang, Hướng Vãn Vãn có chút tức giận, nhưng cô vẫn nhịn xuống: “Anh cân nhắc lại đi mà.”
“Không.” Cận Tập Ngôn nói, đưa tay ăn nốt miếng dưa hấu cuối cùng, tiện tay cầm mấy cái bánh tart sau đó xoay người trở về phòng ngủ.
Nhìn bộ dạng “dầu muối không ăn” của anh, Hướng Vãn Vãn tức giận cười: “Anh trai, môn Toán này của em, em không cần biết anh có đồng ý hay không, dù sao anh nhất định phải dạy em.”
“Trừ phi heo nái biết trèo cây.”
Hướng Vãn Vãn lặng lẽ nói: “Anh à, heo nái nhờ tác động của bên ngoài cũng có thể trèo được cây đó.”
Người đàn ông “hừ” một tiếng, lạnh lùng đóng sầm cửa vào.
Mục tiêu thì đã có rồi, những Hướng Vãn Vãn có chút bất lực, làm thế nào để Cận Tập Ngôn “tự nguyện” dạy học cho cô đây.
Không ngờ rằng, cơ hội này sẽ đến sớm như vậy.
Sau đó liên tiếp mấy ngày cô đều chạy theo năn nỉ anh, nhưng đều thất bại, khó khăn lắm mới chờ được đến cuối tuần. Tục ngữ có nói “Trai ngoan cũng sợ gái quấn lấy”, chỉ cần cô kiên trì đeo bám, anh nhất định sẽ phải đồng ý với cô. Cô dậy thật sớm, xuống ngồi ở quầy bar để chặn anh, giả vờ như vô tình gặp phải.
Nhưng cô không ngờ rằng, cô dậy quá sớm, ngủ gà ngủ gật trước quầy bar. Vừa chớp mắt được vài phút, mở ra đã thấy bóng lưng người đàn ông rời đi.
Khi Hướng Vãn Vãn kịp phản ứng lại, cô đuổi theo xuống dưới tầng, Cận Tập Ngôn đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thấy cô đứng ngây người ở trước cửa, Khang Phương Bội đưa cho cô một cốc sữa ấm: “Vãn Vãn, sao cuối tuần cháu dậy sớm vậy?
“Vâng, cháu muốn ra ngoài vận động một chút.” Hướng Vãn Vãn nhận lấy cốc sữa, vô tình nói: “Hình như vừa rồi cháu thấy anh Tập Ngôn. Anh ấy thật vất vả, cuối tuần còn phải dậy sớm như vậy để đi học.”
Khang Phương Bội cười nói: “Nó thì có gì mà vất vả, một tuần cũng chỉ có vài tiết học, chắc là nó đi đón Mộng Kỳ. Tuần nào đứa nhỏ đó cũng đến Cận Viên chơi.”
“Mộng Kỳ?” Cái tên nghe có vẻ là con gái.
Cận Tập Ngôn bình thường lạnh lùng đến cực điểm, là ai mới có thể để anh đích thân đi đón người.
Trái tim của Hướng Vãn Vãn thắt lại, đầu óc trống rỗng.
“Ừm, Mộng Kỳ là con gái của anh trai Tập Ngôn. Đứa nhỏ đó mỗi lần đến đều cần Tập Ngôn đi đón mới được, nếu không thấy thì sẽ khóc ầm lên.”
“Thì ra là cháu gái nhỏ của anh Tập Ngôn.” Hướng Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT