Sau khi rửa bát xong, Cận Tập Ngôn cùng Hướng Vãn Vãn ngồi trên sofa xem TV. Cả hai người đều không thích xem TV, chỉ tùy tiện bật một bộ phim xem cùng nhau.

Hướng Vãn Vãn nằm trên ghế, gối đầu lên chân Cận Tập Ngôn, mặc dù không có hứng thú nhưng vẫn rất nghiêm túc xem.

Cận Tập Ngôn vuốt tóc cô: “Chuyến bay 10 giờ sáng mai, có sớm quá không?”

Bay từ thành phố B về thành phố A cũng mất 4-5 tiếng, về đến Cận gia cũng là buổi chiều rồi, không thể tổ chức lễ đính hôn được. Còn 3 ngày nữa là nhập học rồi, ngày mai về thành phố A xong còn một ngày nữa để quay về trường, vì vậy để đủ thời gian để tổ chức lễ đính hôn thì chỉ có thể là ngày kia thôi.

Buổi lễ đính hôn Cận Tập Ngôn hôm qua mới dụ dỗ cô đồng ý, nói như vậy chắc chắn sẽ không có nhiều thời gian để chuẩn bị.

Theo tưởng tượng như vậy thì chắc sẽ tổ chức khá vội vàng, Hướng Vãn Vãn thầm cảm thấy rất vui vẻ.

Nếu vội vàng, chắc chắn sẽ không quá nhiều người đến, cũng sẽ không quá hoành tráng.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy rất hài lòng, ánh mắt rời khỏi TV, dừng trên khuôn mặt của Cận Tập Ngôn: “Không sớm đâu.”

Ánh mắt cô có nhiều chút ranh mãnh, nhìn trông rất hoạt bát nhanh nhẹn.

Lúc này, trên TV đang chiếu cảnh nam nữ chính hôn nhau, hình như có chút kịch liệt, những tiếng th ở dốc vang vọng trong phòng khách.

Hướng Vãn Vãn đột nhiên quay đầu lại, nam nữ chính đang hăng hái lăn giường, hai tai cô đỏ bừng, nhanh chóng cầm điều khiển tắt TV đi, sau đó mới thận trọng nhìn Cận Tập Ngôn.

Cận Tập Ngôn vốn không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô, lại nghĩ đến những thanh âm quyến rũ trên TV vừa rồi, những giáo dưỡng theo anh hơn hai mươi năm qua cũng cho chó ăn rồi, chớp mắt một cái, bộc lộ bản chất của loài lang sói.

Anh nheo mắt, yết hầu khẽ rung, anh cúi xuống cắn lên đôi môi của Hướng Vãn Vãn.

Hướng Vãn Vãn đau đớn vùng vẫy: “Anh ơi, anh…..”

Cô còn chưa nói xong đã bị nụ hôn của anh lấp kín, mạnh mẽ dây dưa quấn quýt.

Một lúc sau, nụ hôn dần thay đổi, trong phòng khách thi thoảng vang lên tiếng thở hổn hển còn rõ ràng hơn TV.

Trong khi Hướng Vãn Vãn còn đang mơ màng, chiếc váy ngủ mong manh của cô đã bị kéo ra, cả người bị anh đ è xuống ghế.

Lúc trước, khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của Cận Tập Ngôn, Hướng Vãn Vãn cảm thấy hôn một cái dường như sẽ xúc phạm thần linh. Thậm chí cô còn oán thầm trong lòng, người có xuất thân cao quý lại lạnh lùng như anh sau khi kết hôn thì trên giường sẽ có bộ dạng như thế nào?

Lúc này, nhìn khuôn mặt lạnh lùng nhưng tràn đầy d*c vọng cùng những động tác mạnh bạo của anh, trái tim Hướng Vãn Vãn đập rất nhanh.

Rõ ràng đã lăn lộn với nhau cả một ngày rồi, chân cô vẫn còn đang mềm nhũn, đoạn phim lúc nãy lại càng thêm dầu vào lửa.

Cô có chút hối hận, tại sao lại cho người đàn ông ăn chay 20 năm này được ăn mặn chứ? Tại sao lại cho anh ta cơ hội được làm càn, để anh ta làm càn đến mức tự tin, hiển nhiên như vậy chứ?

Mỗi khi cô không chịu được hoặc cầu xin anh dừng lại, người đàn ông sẽ mang vẻ mặt “Nếu anh không làm gì, thì sẽ rất có lỗi với chiếc huy chương vàng của em.”

Sau một trận mây mưa, Hướng Vãn Vãn hít thở dồn dập một lúc lâu sau mới ổn định lại, cô đẩy người đàn ông trên người mình ra: “Cận Tập Ngôn, anh đứng dậy cho em.”

“Anh càng thích em gọi anh là anh trai hơn.” Người đàn ông vùi đầu vào cổ cô, li3m nhẹ cần cổ mịn màng.

Hướng Vãn Vãn sợ nhột quay mặt đi, theo phản xạ muốn lật người, nhưng cô vừa động tới thắt lưng, một cảm giác đau đớn khó tả từ giữa hai ch@n truyền đến thắt lưng. Cô đưa tay xoa xoa chân, lại không biết vô tình chạm vào điểm nào của người đàn ông.

Thấy đôi mắt anh lại âm trầm, Hướng Vãn Vãn giữ chặt đầu anh: “Kiềm chế, kiềm chế lại.”

Người đàn ông thổi khẽ vào tai cô, giọng khàn đi: “Anh cũng muốn như vậy, nhưng vô công bất thụ lộc*.”

*Không có công thì sẽ không nhận thưởng. Ý anh là đã nhận “phí ngủ – huy chương vàng” của chị thì phải ngủ tới cùng, ngủ cho xứng đáng với chiếc huy chương vàng đó.

Hướng Vãn Vãn: “….”

Chiếc huy chương vàng của cô thật là……

Giá trị liên thành nha……..

Cận Tập Ngôn đưa tay ôm eo cô: “Huy chương vàng anh cũng nhận rồi, nếu không bỏ ra công sức xứng đáng thì lòng anh cũng không yên.”

Hướng Vãn Vãn hất tay anh ra, lời hay ý đẹp thì không thuyết phục được anh, cô bày ra bộ dạng đáng thương nhìn anh: “Nhưng mà chân em đau, thắt lưng cũng đau, rất đau rất rất đau.”

Không biết vẻ mặt này chọc đến điểm nào của người đàn ông này, Một giây sau đó, anh lại lật cả người cô lại, Tiểu Tập Ngôn lại lập tức ngóc đầu lên.

Không biết qua bao lâu, âm thanh r3n rỉ và tiếng th ở dốc của hai người mới dần dần dừng lại.

Hướng Vãn Vãn vừa ngất đi một lúc, đầu óc trống rỗng, Cận Tập Ngôn bế cô vào phòng tắm với vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Nhìn ánh mắt oán giận của cô, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Anh xin lỗi, vừa rồi có chút mất kiểm soát.”

Hướng Vãn Vãn trợn mắt nhìn anh.

Cô lớn lên đã xinh đẹp, ngay cả động tác trợn mắt kết hợp với dáng vẻ mệt mỏi bây giờ trông cũng cực kỳ quyến rũ.

Người đàn ông che mắt cô lại: “Đừng lúc nào cũng dụ dỗ anh, em không chịu nổi đâu.”

Hướng Vãn Vãn: “….”

……..

Ngày hôm sau, Hướng Vãn Vãn hoàn toàn không thể đứng dậy nổi, sau khi được Cận Tập Ngôn thay quần áo và phục vụ bữa sáng tận giường, cô mới được anh nửa rìu nửa đỡ đi ra sân bay. 

Vừa lên máy bay, Hướng Vãn Vãn lập tức ngủ bù, Cận Tập Ngôn nắm tay cô cả chặng đường, khuôn mặt lạnh lùng nhưng không giấu nổi ánh mắt hạnh phúc nhìn cô chằm chằm.

Các tiếp viên đi ngang qua hay những hành khách ngồi xung quanh họ cũng thi thoảng nhìn hành động thân mật của hai người.

Nếu bình thường bị nhiều ánh mắt nhìn vào như vậy, cô chắc chắn sẽ cảm thấy khó ngủ. Nhưng lần này, sau khi lăn lộn mệt mỏi một ngày một đêm, cô không hề còn cảm giác đó nữa.

Bay suốt mấy tiếng đồng hồ, Hướng Vãn Vãn ngủ rất ngon lành.

Sau khi hai người rời sân bay, bầu không khí quen thuộc của thành phố A bao trùm lấy họ. Từ lúc khai giảng đến nay, đã mấy tháng rồi cô chưa trở lại đây, lúc này Hướng Vãn Vãn rất nhớ gia đình và bạn bè.

Cận Tập Ngôn nắm tay cô đi về phía bãi đỗ xe.

Hướng Vãn Vãn nghi ngờ hỏi: “Anh vẫn để xe ở bãi đỗ xe sao?”

Cận Tập Ngôn: “Có người đến đón.”

Vẻ mặt khi anh nói có vẻ không được vui cho lắm. Hướng Vãn Vãn cảm thấy nghi ngờ về danh tính của người đến đón bọn họ.

Hướng Vãn Vãn: “Ai tới đón vậy?”

“Anh không biết.” Cận Tập Ngôn nắm tay cô kéo người vào lòng: “Chút nữa sẽ biết thôi.”

Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Ồ”

Hai người cùng nhau đi vào bãi đỗ xe, còn chưa kịp tìm xem xe nào, thì một chiếc xe thể thao màu mè sặc sỡ từ trong góc khuất lái ra đỗ ngay trước mặt hai người. Trần Mỹ Tâm thò đầu ra, liên tục vẫy tay với hai người: “Vãn Vãn, ở đây, dì ở đây.”

Sợ người ta không nhìn thấy bà vậy.

Nhìn chằm chằm vào chiếc kính râm che hết gần khuôn mặt của bà, Hướng Vãn Vãn cảm thấy thật sự khó có thể không chú ý tới.

Trần Mỹ Tâm luôn rất tốt với cô, nhưng có lẽ cô bẩm sinh đã có lòng kính trọng với bề trên nên mỗi lần Hướng Vãn Vãn gặp bà, hầu như đều giữ im lặng.

Hướng Vãn Vãn lễ phép nói: “Cháu chào dì.”

Trần Mỹ Tâm tháo chiếc kính trên mặt xuống, tỏ vẻ không hài lòng nhìn cô: “Vẫn còn gọi là dì sao? Ngày mai con với Tập Ngôn đính hôn rồi! Gọi mẹ!”

“….”

Đột nhiên để cô gọi một người là dì đã lâu thành mẹ, cô có chút không nói ra lời.

Cô liếc sang người bên cạnh cầu cứu. Nhưng thật không may, Cận Tập Ngôn hiếm khi đồng ý với lời nói của mẹ, còn đầy vẻ mong đợi nhìn cô.

Đôi mắt của Cận Tập Ngôn rất giống Trần Mỹ Tâm, đuôi mắt hơi nhếch lên, khi anh giữ vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm người khác sẽ mang theo một sự mê hoặc lòng người.

Mà ánh mắt còn tràn đầy sự mong đợi, lại càng không thể chối từ sự hấp dẫn quyến rũ đó.

Nhìn khuôn mặt giống nhau của hai người, Hướng Vãn Vãn đỏ mặt lắp bắp nói: “Mẹ…..”

“Ơi!” Trần Mỹ Tâm vui vẻ đáp lời, vỗ vào ghế phụ bên cạnh: “Lại đây ngồi với mẹ đi.”

“Vợ con sao lại ngồi cạnh mẹ?” Cận Tập Ngôn cười lạnh, đỡ Hướng Vãn Vãn mở cửa sau, định bế cô lên.

Để quan hệ mẹ chồng nàng dâu không trở nên khó xử, Hướng Vãn Vãn đã hất tay anh ra, lao lên ngồi vào ghế lái phụ.

“Con xem, Vãn Vãn vẫn thích ngồi cạnh mẹ hơn.”  Trần Mỹ Tâm tâm tình vui vẻ đắc ý quay đầu nhìn con trai đang mang sắc mặt âm u lạnh lùng của mình.

Hướng Vãn Vãn giả vờ nghe không hiểu sự cạnh tranh giữa hai người.

Đúng lúc này, đằng sau có tiếng còi inh ỏi, ba người nhận ra phía sau có mấy chiếc ô tô bị chặn lại, lúc này mới thôi tranh đấu nữa.

Sau khi Trần Mỹ Tâm lái xe trở về Cận gia, Hướng Vãn Vãn mới nhận ra mình đã lo lắng quá nhiều khi nghĩ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ xấu đi.

Không biết Cận Tập Ngôn đã nói gì với mọi người mà cả nhà từ lớn đến nhỏ đều mang vẻ mặt vui vẻ khi nhìn thấy cô, thậm chí còn có chút thận trọng, như thể sợ chỗ nào không tốt sẽ dọa cô chạy mất, Cận Tập Ngôn sẽ cô độc đến già.

Mã Dao trước đó đã nói và sẽ đến muộn một chút để giải quyết nốt việc riêng. Khi  Trần Mỹ Tâm và hai người về đến nhà họ Cận, cả gia đình đều đã tập trung ở phòng trà tòa phía Đông.

Khi Hướng Vãn Vãn lần đầu tiên bước vào phòng trà, mọi người nhìn cô như thể cô là vị cứu tinh của thế giới vậy.

Ông nội Cận lên tiếng trước: “Vãn Vãn, mau ngồi đi.”

Giọng điệu ân cần tới mức da đầu tê dại.

Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Cận Mộng Kỳ, không hề thấy Tiểu Mộng Kỳ lao về phía cô ấy như mọi khi, mà chỉ nhìn cô với đôi mắt sáng ngời.

Ông nội Cận là một người nghiêm túc và bảo thủ, Hướng Vãn Vãn đã nghe nói về điều này vô số lần khi cô mới chuyển đến Cận gia. Sau khi ông ngã bệnh, ông rất ít khi đến tòa Tây, vậy nên Hướng Vãn Vãn chỉ có mấy lần nhìn thấy ông từ xa, trong ấn tượng của cô là sức khỏe của ông không được tốt lắm, sắc mặt vẫn luôn tái nhợt.

Nhưng giờ phút này, tinh thần của ông lại rất tốt, sắc mặt hồng hào, không hề có sự nghiêm khắc như lời đồn.

Trong lúc Hướng Vãn Vãn đang nghi hoặc, Cận Tập Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh, anh cầm một cái cốc lên, rót trà từ trong bình vào, bưng lên thổi vài hơi, đặt lên môi Hướng Vãn Vãn, ngữ khí dịu dàng: “Uống chút nước đi.”

Hành động của anh khiến cho mọi người trong nhà đều sững sờ, ngây ngốc nhìn anh, như là không quen biết vậy. Ông nội Cận là người đầu tiên phản ứng lại, nếu như trước đây ai có hành vi thân mật sến súa như vậy trên bàn ăn thì ông nhất định sẽ dạy dỗ một trận ra trò.

Nhưng lúc này, trong mắt ông nội Cận tràn đầy sự xúc động, ông thì thào nói: “Biết thương người là chuyện tốt.”

Ông không nói lớn tiếng, sợ cắt ngang hành vi ân ái của cháu trai nhỏ.

Trần Mỹ Tâm nhắc lại: “Chứ còn gì nữa ạ. Thằng nhóc này suốt ngày mang bộ mặt như người ta nợ nó tiền vậy, mỗi lần cả nhà ra ngoài chơi, người khác đều nhìn con như kiểu con ngược đãi nó. Nhưng rõ ràng con mới là người bị hại mà, ngày nào cũng bị khuôn mặt lạnh lùng của thằng nhóc này nhìn tới da đầu tê dại.”

Cận Mộng Kỳ cũng muốn lên tiếng bày tỏ cảm xúc, rụt rè nói: “Bà ơi, cháu cũng là người bị hại.”

“Ba xem đi, đến cháu gái nhỏ nó cũng không có buông tha.” Trần Mỹ Tâm thở dài.

“Con còn tưởng thằng nhóc thối này sẽ cứ như vậy cả đời, thậm chí con còn muốn sắp xếp cho nó đi tu nữa. Nhưng không ngờ, Vãn Vãn đã xuất hiện rồi.”

Trần Mỹ Tâm vừa nói, khuôn mặt đầy cảm động nhìn Hướng Vãn Vãn: “Vãn Vãn, vất vả cho con rồi.”

Hướng Vãn Vãn không biết phải nói gì. Dù sao lúc mới quen biết Cận Tập Ngôn, lần đầu tiên gặp anh cô cũng nghĩ anh bị ngược đãi mà lớn lên như vậy đó.

Chưa kể Trần Mỹ Tâm và Cận Mộng Kỳ cảm thấy mình là người bị hại, đến ông nội Cận cũng cảm thấy như vậy.

Sức khỏe của ông vốn không tốt, cháu trai nhỏ của ông có khuôn mặt đẹp trai hơn cả minh tinh trên TV, nhưng trước nay chưa từng gần gũi với phụ nữ. Từ nhỏ đến lớn có vô số cô gái theo đuổi nó, nhưng nó không thích bất kỳ ai.

Trước đây ông còn nghĩ anh trưởng thành muộn, nên chưa vội giục anh yêu đương. Nhưng ông cũng là một người rất thời thượng, cũng biết về khái niệm đam mỹ bách hợp này kia. Mà lúc nào ông cũng thấy thằng nhóc họ Lâm nhà bên cạnh đến tìm cháu trai nhà mình…..

Ông nội Cận mới bắt đầu vội vàng.

Cho đến một lần đang đi dạo trong vườn, ông nhìn thấy thằng nhóc họ Lâm kia đang bá vai bá cổ cháu mình. Hai người đàn ông khoác vai nhau nếu là người khác thì không có gì lạ lùng, nhưng đứa cháu trai của mình, từ nhỏ đã không bao giờ thích tiếp xúc cơ thể với những người khác, bây giờ lại có thể thoải mái như vậy. Ông cảm thấy đây là một vấn đề lớn nên ngay đêm đó đã gọi điện cho Cận Tập Ngôn đến gặp mình.

Lúc đó, ông đã hỏi anh một câu: “Cháu mong đợi gì ở người vợ tương lai của mình?”

Cận Tập Ngôn nghiêm mặt trả lời ông: “Vợ sao? Cháu không mong đợi gì.”

Là nguyên nhân khiến ông lo lắng thái quá mà đổ bệnh, nên ông thận trọng hỏi: “Vậy một nửa tương lai của cháu sẽ là con gái chứ?”

Cận Tập Ngôn cười khẩy, nói một câu khiến ông ấn tượng sâu sắc và luôn đau đáu về vấn đề này: “Ai nói nhất định phải là con gái chứ?”

……..

Những ký ức không mấy vui vẻ hiện lên trong đầu ông, ông nội Cận càng nhìn Hướng Vãn Vãn thì càng cảm thấy hài lòng, nhẹ nhõm thở phào một cái, may là cháu dâu của ông vẫn là con gái.

Không ngờ rằng, ngay khi ông đang định thuyết thục bản thân rằng tình yêu không phân biệt giới tính thì cháu trai ông lại thông báo chuẩn bị đính hôn với một cô gái, lại còn là cô gái dễ thương như vậy nữa.

Ông nội vô thức nhìn Hướng Vãn Vãn với ánh mắt càng dịu dàng ân cần hơn, ông không nói gì, cả nhà cũng không nói, đồng loạt nhìn Hướng Vãn Vãn.

Trước ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Hướng Vãn Vãn xấu hổ nhìn bàn tay đang cầm cái cái cốc của Cận Tập Ngôn. Cô muốn đưa tay nhận lấy, nhưng người đàn ông không buông tay, còn cầm lại gần hơn: “Uống đi.”

Hướng Vãn Vãn chống lại áp lực, cắn răng uống một ngụm trên tay anh.

Ánh mắt của cả nhà càng hài lòng hơn. Hướng Vãn Vãn bị nhìn tới nỗi không thể nuốt xuống được.

Cận Tập Ngôn cau mày: “Bọn họ nhìn chằm chằm khiến em không nuốt được?”

Hướng Vãn Vãn xua tay: “Không có, không có ạ.”

Cận Tập Ngôn nhìn ánh mắt chằm chằm của những người xung quanh, trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Làm phiền ông nội, bố mẹ, anh trai đợi dì Mã tới rồi sắp xếp chuyện đính hôn ngày mai, cô ấy hôm qua không được nghỉ ngơi tốt, con đưa cô ấy đi nghỉ.”

Nói xong anh ôm Hướng Vãn Vãn đứng lên và đi ra ngoài phòng trà.

Để lại một đám người trợn mắt há miệng.

Ông nội Cận ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Đã lâu lắm rồi nó mới nói một câu dài như vậy. Không phải nó sáng nay mới bay về hay sao? Cái gì mà hôm qua không nghỉ ngơi tốt?”

Trần Mỹ Tâm che miệng cười khúc khích: “Nó mua một căn nhà ở đối diện trường đại học B, con nghe Trần Sâm nói mỗi lần nó tới thành phố B thì hai đứa đều cùng nhau ở đó.”

“……”

Bốn chữ “cùng nhau ở đó” như quả bom được rơi xuống.

Cận Vinh, người suốt cả quá trình không nói lời nào, ngạc nhiên nói: “Vậy nên, anh lại sắp lên chức ông nội rồi?”

Cận Mộng Kỳ nhất thời vui vẻ, giật giật ống tay áo Cận Kha: “Baba! Con sắp có em trai rồi sao!”

Cận Kha sờ đầu cô: “Cũng có thể là em gái!”

“….”

Cả nhà trong phòng trà vẻ mặt vui mừng nói cười hồ hởi, sắc mặt ông nội Cận ngày càng hồng hào, vẻ uy nghiêm ngày xưa không còn nữa, vuốt râu cười thầm: “Tập Ngôn không phải người đồng tính ha, ta sẽ sớm có chắt rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play