Khi Hướng Vãn Vãn tỉnh lại, liền bị ánh mắt của Cận Tập Ngôn dọa cho giật mình.
Người đàn ông đang nằm nghiêng nhìn cô, khóe môi cong lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.
Thảo nào lúc ngủ cô luôn có cảm giác như bị người ta nhìn, ngủ cũng không yên giấc.
Nhìn xuống người mình tr@n trụi, người đàn ông ôm cô bên cạnh cũng tr@n trụi, trong không khí vẫn tràn ngập sự ái muội chứng tỏ cho những gì bọn họ đã làm.
Thấy cô mở mắt ra, Cận Tập Ngôn cúi xuống, hôn nhẹ vào mắt cô: “Tỉnh rồi?”
Trong đầu đang tràn ngập những thước phim sự việc xấu hổ của hai người bọn họ đêm qua.
Hướng Vãn Vãn đỏ mặt gật đầu: “Vâng a.”
Cận Tập Ngôn ghé sát vào tai cô, đôi môi dán lên vành tai, âm thanh khe khẽ: “Còn đau không em?”
Trên người dù đang đau ê ẩm, nhưng đối diện với ánh mắt đau lòng của anh, Hướng Vãn Vãn vẫn lắc đầu: “Không đau nữa.”
“Không đau là tốt rồi.” Người đàn ông nói xong lại hôn cô một cái, rất có lương tâm nói: “Một góc của huy chương vàng còn chưa dùng đến, quá lời cho anh rồi.”
Cả câu nói đều mang giọng điệu sợ cô chịu khổ.
Đầu Hướng Vãn Vãn đầy những vạch đen, kẹp chân lại kháng cự anh.
Cận Tập Ngôn hôn không tới, liền nói: “Em sao vậy?”
Hướng Vãn Vãn muốn đứng dậy, nhưng anh vẫn đang ôm cô không buông, vì vậy cô không thể nhúc nhích.
Vật n@m tính đang có dấu hiệu tỉnh lại, và nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cũng cao hơn bình thường.
Nếu cô còn nằm xuống chiếc giường này một lần nữa, chắc sáng mai cô có thể phải đến bệnh viện, triệu chứng là đói đến ngất xỉu.
Hai người đã một ngày đều không ăn gì rồi, người đàn ông trước kia động chút là hạ đường huyết giờ đây tinh thần đang phơi phới, đặc biệt tốt, không nhìn ra chút vấn đề nào.
Hướng Vãn Vãn nhìn anh: “Anh ơi, em đói.”
Bị cô nhìn với anh mắt đáng thương đó, Cận Tập Ngôn đưa tay che mắt cô lại.
“Ừm.” Giọng nói mang theo sự uy hiếp: “Muốn đứng lên thì đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Có người còn không bằng cầm thú, đến nhìn cũng không được nhìn.
Nhìn vào là mang thai chắc.
May là anh vẫn quan tâm đ ến cơn đói của cô, vì vậy Cận Tập Ngôn nhanh chóng đứng dậy.
Sau khi anh đi ra ngoài, Hướng Vãn Vãn thay quần áo rồi rời phòng ngủ, cô cứ nghĩ phải đợi một lúc nữa mới được anh, nhưng không ngờ cô vừa đi ra thì Cận Tập Ngôn đã bê một bát cháo ra.
“Ra ăn thôi.”
Hai người ph óng đãng quấn lấy nhau một ngày, vốn là không có thời gian nấu ăn, nên Hướng Vãn Vãn nhìn thấy một bát cháo trên bàn với thời gian ngắn như vậy, cô có chút tò mò: “Cái này ở đâu ra vậy?”
Cận Tập Ngôn lấy một cái bát nhỏ, múc đầy bát, đặt xuống trước mặt cô: “Vừa nãy anh đoán em sắp tỉnh rồi nên đã gọi Trần Sâm mua đến.”
Hướng Vãn Vãn sững sờ.
Nếu cô nhớ không nhầm, lúc tỉnh dậy cô thấy anh không mặc gì.
Lúc này dù đã mặc quần áo ở nhà rồi, nhưng cổ áo mở rộng, để lộ chiếc cổ trắng với những vết hôn đỏ thẫm mờ ám trên xương quai xanh.
Không cần nói cũng biết bọn họ vừa làm loại chuyện gì, hơn nữa chắc chắn còn kịch liệt vô vùng.
Hướng Vãn Vãn có chút không dám nhìn, cầm lấy thìa lên: “Anh ra mở cửa cho anh ta?”
Cận Tập Ngôn: “Ừm.”
Trong đầu hiện lên khung cảnh người này không mặc gì mở cửa cho người đàn ông khác, Hướng Vãn Vãn có chút mờ mịt: “Anh không mặc gì ra mở cửa cho anh ta?”
Nghe cô nói xong, Cận Tập Ngôn đặt thìa xuống nhìn cô.
Bị ánh mắt của anh nhìn tới mức da đầu tê dại, cô buột miệng: “Không sao, em không để ý đâu.”
“Em đang nghĩ cái gì vậy?” Cận Tập Ngôn hơi nhướng mày, mang theo chút tức giận: “Anh sẽ không mặc gì mà mở cửa cho anh ta sao?”
Hướng Vãn Vãn: “…..”
Cận Tập Ngôn: “Anh chỉ không mặc gì mở cửa cho em thôi.”
Hướng Vãn Vãn vùi đầu vào ăn, nhất quyết không nói gì nữa.
Cận Tập Ngôn bày ra bộ dáng lười biếng, xúc một thìa cháo: “Hay em đang ám chỉ muốn anh không mặc gì cùng em ăn cơm?”
Hướng Vãn Vãn nhìn anh cái gì cũng dám nói, cô múc một thìa cháo đầy đút vào miệng anh: “Anh đừng nói nữa, ăn đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT