Hướng Vãn Vãn rất nhẹ nhàng bước vào trận chung kết.
Ba tuyển thủ đứng đầu trong nước sẽ được chọn để tham gia Giải vô địch thế giới, nên trận đấu cuối cùng là đấu 4 chọn 3.
Bốn tuyển thủ là Hướng Vãn Vãn, Trương Hạo, Phương Hiểu Tuyền và một người thành phố M, Lữ Diệc.
Việc đầu tiên cần làm là chọn ra quán quân và á quân, vì Hướng Vãn Vãn có số điểm tổng kết thành tích cao hơn nên có quyền bốc thăm đối thủ của mình, hai người còn lại sẽ tự động thành cặp đấu còn lại.
Lúc bốc thăm, Hướng Vãn Vãn bốc trúng Phương Hiểu Tuyền. Trương Hạo và Lữ Diệc trở thành đối thủ của nhau.
Hướng Vãn Vãn không cần nghi ngờ gì đã thắng Phương Hiểu Tuyền, Trương Hạo cũng thắng Lữ Diệc.
Trong lượt đấu chung kết, Hướng Vãn Vãn lại đánh bại Trương Hạo và trở thành quán quân, cô cũng là tuyển thủ hạt giống số một đại diện cho Trung Quốc tham gia Giải vô địch thế giới.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Hướng Vãn Vãn bước ra khỏi đấu trường với huy chương vàng trên tay, trong lòng vừa vui vừa rối bời.
Khi cô định quay lại phòng nghỉ, Phương Hiểu Tuyền đột nhiên xuất hiện chặn đường cô.
Cô ta đặt gậy cơ của mình trước khung cửa, không có còn vẻ kiêu ngạo như lần đầu tiên nói chuyện với cô: “Trước đây cô thắng tôi, tôi phục.”
Lời vừa dứt, khóe miệng cô ta hiện lên một nụ cười bất lực: “Nhưng hiện tại cô thắng tôi, tôi không phục.”
Năm 2016 và 2017, với tư cách là một tuyển thủ nước ngoài ở Pháp, Hướng Vãn Vãn đã gặp Phương Hiểu Tuyền, cũng là người Trung Quốc như cô.
Trình độ kỹ năng của hai người không chênh lệch nhiều, hơn nữa họ cũng rất mạnh, tính cách khác nhau nên dù ở cùng nhau cũng không yên bình, tuy ghét nhau là thế nhưng vẫn tương thân tương ái lẫn nhau.
Hai năm liên tiếp, Phương Hiểu Tuyền đều thua trong tay cô, không có cơ hội vào vòng chung kết. Nhưng mỗi khi kết thúc trận đấu, Phương Hiểu Tuyền đều tự hào khiêu khích cô nói rằng, lần sau cô ta nhất định sẽ thắng cô, hoàn toàn không có sự buồn chán khi thua dưới tay cô.
Nhưng vào đêm mà Hướng Vãn Vãn bị xử thua trong trận chung kết năm 2017, Phương Hiểu Tuyền đã khóc, cô ta tức giận đến mức nói với cô rằng cô không xứng để chơi bida.
Những câu chuyện ở quá khứ hiện lên trong đầu, Hướng Vãn Vãn cúi đầu, chút vui vẻ hạnh phúc khi giành được huy chương vàng đã không còn nữa, cô nhẹ nhàng nói: “Vậy sao.”
“Hừ.” Phương Hiểu Tuyền cười lạnh: “Cho nên lần này cô đoạt được tư cách đại diện cho Trung Quốc, định đến Giải vô địch thế giới tặng điểm miễn phí cho người ta sao?”
Hướng Vãn Vãn không nói gì, nhìn chằm chằm vào cây cơ, mắt ngấn nước.
Phương Hiểu Tuyền thu lại cây cơ của mình, khinh thường xoay người rời đi, nhưng khi sắp biến mất ở một góc cua, cô ta đột nhiên quay đầu lại và nghiêm túc nhìn Hướng Vãn Vãn: “Hướng Vãn Vãn, quay lại thi đấu ư, cô xứng sao?”
Giọng điệu của cô ta rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như tảng đá ngàn cân đè vào trái tim Hướng Vãn Vãn, khiến cô không thở nổi.
*
Trong phòng nghỉ.
Lưu Hình đưa điện thoại cho Trần Trình: “Lãn Trần, em gái Vãn Vãn lên top 1 hotsearch rồi.”
“Ừm”
Trần Trình nhìn tiêu đề trên hotsearch với vẻ mặt phức tạp.
#Hướng Vãn Vãn – cô gái thiên tài bida số một Trung Quốc#
Hai người nói chuyện với nhau mà vẻ mặt rất nghiêm trọng, Du Bân bên cạnh cười nói: “Em gái Vãn Vãn nổi tiếng rồi, sao hai người lại mang vẻ mặt nặng nề thế này!”
“Trước đây không có quá nhiều người chú ý đến những nhà vô địch bida trong nước.” Dư Bân tự hào nói: “Năm nay, nhờ có em gái Vãn Vãn, vừa xinh đẹp, kỹ năng lại vừa tốt, dù sao cũng cảm nhận được một chút cảm giác lên hotsearch.”
Vẻ mặt của mọi người trở nên nghiêm túc hơn sau khi nghe những lời của anh ta. Du Bân bị dọa sợ, vốn muốn khoe khoang vài câu, nhưng cũng không dám mở miệng, chỉ dám ngồi bên cạnh nghịch ngón tay.
Trong phòng nghỉ hơi, có một sự im lặng đến đáng sợ.
Chỉ khi Hướng Vãn Vãn mở cửa phòng đi vào, sắc mặt mọi người mới thay đổi, nở nụ cười chào đón cô.
Trần Trình tiến lên một bước: “Cô gái nhỏ, chú nói cháu không có vấn đề gì mà.”
Lưu Hình nhường chỗ: “Em gái Vãn Vãn, quá trâu bò đấy! Anh đây xem tới mềm cả chân rồi.”
Sau khi Phương Hiểu Tuyền rời đi, tâm trạng của Hướng Vãn Vãn có hơi tụt dốc nhưng cô không tìm được cách nào để giải tỏa. Lúc này, thấy mọi người nhìn cô với vẻ hạnh phúc xen lẫn với lo lắng, cô điều chỉnh cảm xúc của mình,, nhìn sang Lưu Hình một cái: “Em đã có bạn trai rồi, chân anh yếu rồi thì không thèm đâu.”
Lưu Hình bất mãn nói: “Em gái, em nói như vậy là không đúng rồi. Có một người đẹp trai như anh đây nhìn em tới mềm cả chân là phúc từ kiếp trước của em đấy.”
“Đẹp trai?”
Hướng Vãn Vãn nhướng mày, khuôn mặt lạnh lùng có thể đánh bại bất cứ ai có mặt ở đây của Cận Tập Ngôn hiện lên trong đầu cô, cô ném cho anh ta một cái nhìn chán ghét: “Khẩu vị của em bị chiều hư rồi.”
“????”
Lưu Hình: “Khẩu vị bị chiều hư? Vậy bạn trai của em có đẹp trai như anh không?”
Hướng Vãn Vãn mặt không cảm xúc gật gật đầu.
Du Bân đổ thêm dầu vào lửa: “Nói thật, cậu và bạn trai em ấy không cùng một đẳng cấp. Lúc trước vì quá tò mò, mình đặc biệt vào Tieba đại học B để xem, bạn trai của Vãn Vãn không còn gì để bàn, đẹp trai đến nỗi là một người đàn ông, tôi nhìn mà còn cảm thấy mềm chân.”
Lưu Hình hét lên: “Tôi không tin, em gái Vãn Vãn, em lấy ảnh ra đây cho anh xem nào.”
“Không.” Hướng Vãn Vãn đồng tình nhìn anh ta: “Em đã có đủ tình địch nữ rồi, không có nhu cầu mong muốn có thêm tình địch khác giới nào nữa.”
Lưu Hình: “???”
Du Bân cười phá lên.
Ba người vừa nói vừa cười, không khí trong phòng nghỉ dần vui vẻ hẳn lên.
Chỉ có Trương Hạo và Trần Trình, hai người đang ngồi trong góc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn màn hình điện thoại.
Thành phố C rất gần thành phố B, mấy người họn họ sau khi kết thúc trận đấu đã trực tiếp lái xe quay về thành phố B.
Trần Trình đưa Du Bân và Lưu Hình về trước, rồi mới đưa Hướng Vãn Vãn và Trương Hạo đến cổng trường đại học B.
Từ khi trong xe chỉ còn ba người, Hướng Vãn Vãn đã nhận ra Trần Trình đang do dự nhìn cô.
Ngay cả Trương Hạo, người trước đây lúc nào cũng là vẻ mặt thờ ơ, nhưng lúc này cũng có gì đó không đúng, cứ thi thoảng lại nhìn sang cô.
Khi chuẩn bị xuống xe, Hướng Vãn Vãn hỏi: “Hai người làm sao vậy?”
Trương Hạo không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Trần Trình sửng sốt, lập tức xua tay: “Không có gì, chỉ là cảm thấy rất vui vẻ.”
“Ồ” Hướng Vãn Vãn mở cửa xe: “Vậy em về trước đây, hai người về chú ý an toàn.”
“Vãn Vãn.” Thấy cô sắp rời đi, Trần Trình như hạ quyết tâm ngăn cô lại: “Giải vô địch thế giới sắp đến rồi, sắp tới đây đừng xem điện thoại, tốt nhất không nên đi ra ngoài, xin nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Dường như không chút kinh ngạc với những lời của ông, Hướng Vãn Vãn gật đầu: “Vâng.”
Trần Trình: “Có chuyện gì nhất định phải gọi cho chú! Đừng tự chịu đựng một mình.”
“Được.” Thấy ông còn chưa nói xong, Hướng Vãn Vãn cười nói: “Chú, chú nói nhiều quá rồi đấy, cháu rất mệt, định về nhà ngủ mấy ngày để dưỡng sức, cháu đi trước đây.”
Sau khi Hướng Vãn Vãn nói xong, cô đóng cửa xe và đi về phía khu dân cư đối diện với đại học B. Trương Hạo xuống xe phía sau và đi tới nắm lấy cánh tay cô.
Hướng Vãn Vãn nghi ngờ nhìn anh ta: “Cậu làm gì vậy? Muốn vào nhà tôi uống trà?”
Trương Hạo không nói gì, vẻ mặt cũng không có ý tứ từ chối lời nói của cô.
Thấy vẻ mặt anh ta rất nguyện ý, Hướng Vãn Vãn cười một tiếng: “Thôi đừng, bạn trai tôi là một thùng dấm, anh nên dẹp bỏ cái ý nghĩ này đi. Buông ra, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Trương Hạo buông tay ra, chỉ nhìn Hướng Vãn Vãn xoay người rời đi, đột nhiên bước đến trước mặt cô: “Có việc gì thì gọi cho tôi.”
“Làm sao, anh và huấn luyện viên Trần sợ tôi đạt giải quán quân rồi sẽ ở nhà sẽ làm chuyện dại dột gì sao?” Hướng Vãn Vãn nghiêm túc nói: “Thôi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh, tôi buồn ngủ rồi, về nhà ngủ đây.”
Trương Hạo cau màu nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô rời đi, Trần Trình đang ngồi ở ghế lái cũng nhìn cô với vẻ mặt rối rắm.
*
Thành phố A.
Khi Cận Tập Ngôn đã hoàn thành dự án của mình và chuẩn bị về nhà, Lâm Mộ cười hì hì xuất hiện trước mặt anh.
Lâm Mộ: “Tập Ngôn, cậu giữ bí mật tốt đấy, mình lớn lên từ nhỏ với câu, mà còn phải biết tin tức này từ trên Weibo. Sao vậy? Sợ mình cướp em gái Vãn Vãn của cậu?”
Sau một thời gian dài làm thí nghiệm, sắc mặt Cận Tập Ngôn có hơi mệt mỏi, nhưng điều điều đó không ngăn cản anh nhìn Lâm Mộ như một kẻ ngốc: “Tin tức gì?”
“Tin tức em gái Vãn Vãn đạt giải quán quân đang nằm trong top tìm kiếm đó!” Lâm Mộ huých vai anh một phát, sau đó mới hiểu ra: “Đúng rồi, gần đây cậu ngâm mình ở phòng thí nghiệm cả ngày, chắc cậu cũng không biết đâu nhỉ?”
Cận Tập Ngôn cau mày, giơ tay giật lấy điện thoại từ tay Lâm Mộ.
Lâm Mộ: “Cậu làm cái gì vậy, không có điện thoại à!”
“Đừng ồn.”
Ánh mắt rơi vào điện thoại, nhìn về vị trí top 1 trên hotsearch, sắc mặt vốn không tốt của Cận Tập Ngôn càng trở nên xấu hơn.
Cận Tập Ngôn: “Lâm Mộ, giúp mình một việc.”
Lâm Mộ từ trước đến nay chưa bao giờ được Cận Tập Ngôn nhờ vả giúp đỡ chuyện gì, lúc này có chút chưa phản ứng được: “Chuyện gì?”
Cận Tập Ngôn lấy điện thoại ra, ấn vào web mua vé máy bay: “Trong cuộc thi Tư Lạc Khắc ở Pháp năm 2017, điều tra xem nhà nào thắng cược lớn nhất thời điểm đó, cũng tìm hiểu thêm lúc đó đã xảy ra chuyện gì.”
Có rất nhiều câu lạc bộ dưới trướng nhà họ Lâm, trong đó còn rất nhiều câu lạc bộ còn phát triển ra tận nước ngoài, nếu muốn đi tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra trong ngành, có thể nói chỉ là một cái búng tay.
Đột nhiên bị Cận Tập Ngôn nhờ đi điều tra chuyện này, Lâm Mộ có chút khó hiểu: “Hả?”
Cận Tập Ngôn: “Năm 2016 và 2017 ở Pháp, cô ấy có tham gia cuộc thi bida toàn thế giới.”
Lâm Mộ ngạc nhiên: “Cái gì? Em gái Vãn Vãn đi đấu ở Pháp? Sao mình lại không biết!”
Cận Tập Ngôn cau mày: “Năm 2017, cô ấy thua.”
Lâm Mộ không hiểu: “Bây giờ em gái Vãn Vãn thắng cuộc thi này lợi hại như vậy, sao cậu lại còn muốn điều tra nội tình của lần thua trước.”
Cận Tập Ngôn thờ ơ liếc anh ta: “Cô ấy cố ý thua.”
“…”
Một câu nói đã đánh tan nghi ngờ của Lâm Mộ.
Một tuyển thủ cố ý thua trận đấu thế giới lại vì thắng một trận đấu khác trong nước mà lên hotsearch.
Sau đó, các sự kiện trước đó đã được đào lên, những người liên quan đã bị tấn công bằng nhiều lời ngôn từ xúc phạm….
Trong ấn tượng của anh ta, tình yêu cô gái nhỏ dành cho bida là điều anh ta chưa từng nhìn thấy. Cố ý thua trận đấu quan trọng như vậy hình như…..
Lâm Mộ có chút không chấp nhận được.
Anh ta chỉ vào mình: “Cậu cứ vậy mà tin tưởng giao cho mình làm?”
“Cô ấy cần mình.” Cận Tập Ngôn cởi áo khoác của phòng thí nghiệm và ném cho anh ta: “Không có mình bên cạnh cô ấy sẽ buồn. Vì vậy, chuyện này giao cho cậu, mình sẽ nói trước với người Cận gia để họ hỗ trợ cậu.”
Sau khi Cận Tập Ngôn nói xong, anh liền rời đi.
Lâm Mộ có chút sửng sốt khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ cùng lo lắng trên khuôn mặt Cận Tập Ngôn, thật lâu sau mới bắt tay đi xử lý.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Cận Tập Ngôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT