Cận Tập Ngôn có linh cảm sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Anh ngồi xổm xuống nhìn Cận Mộng Kỳ, một tay giữ cằm cô bé, để cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Hai người đang làm gì?”

Cận Mộng Kỳ nhìn trái nhìn phải: “Không, không có ạ. Chúng cháu không có làm gì cả.”

“Thật ư?” Người đàn ông toát ra vẻ mặt lạnh lùng không muốn ai đến gần.

“Vâng ạ.” Cận Mộng Kỳ gật đầu, nhưng mặt có chút chột dạ nhìn anh.

Thấy cô bé sắp không trụ được nữa, Hướng Vãn Vãn cố nén cười cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người họ: “ Anh trai, Kỳ Kỳ vừa rồi khen anh chơi bida rất giỏi, con bé rất ngưỡng mộ anh.”

Cận Tập Ngôn nhìn cô, sau đó quay đầu nhìn Cận Mộng Kỳ: “Hai người đang nói cái này?”

Cận Mộng Kỳ gật đầu: “Vâng vâng, khi cháu vừa đến đây, thấy chị ấy đang chơi bida. Vậy nên cháu đã kể cho chị ấy nghe về sự lợi hại của chú. Chú nhỏ là người mà cháu sùng bái nhất.”

Nhìn bộ dạng ch@n chó của cô bé, có thể thấy trước đây cô bé cũng bị Cận Tập Ngôn lạnh mặt không hề ít.

Đối với kỹ năng chơi bida của mình, Hướng Vãn Vãn rất có tự tin, mấy ngày nay bị Cận Tập Ngôn ngược tơi tả, lần này cô không còn muốn “thương hoa tiếc ngọc” nữa. Cô nóng lòng muốn dùng kỹ năng của mình chèn ép “bông hoa cao lãnh” này.

“Vừa nghe Kỳ Kỳ nói anh trai rất lợi hại, em thật sự rất ngưỡng mộ.” Hướng Vãn Vãn đưa gậy cho Cận Tập Ngôn với vẻ mặt hào hứng: “Anh trai, hay chúng ta chơi một ván? Em rất muốn học hỏi kỹ thuật từ anh nha.”

“Em rất lợi hại, không cần học từ tôi.” Cận Tập Ngôn đem cây gậy đặt lại trên bàn, một tay anh túm cổ áo Cận Mộng Kỳ, xách cô bé lên, xoay người rời đi.

Hướng Vãn Vãn không tin được nhìn anh. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo này lại bình tĩnh nói rằng cô lợi hại hơn anh.

Cảm giác như đấm vào bông, HVV tức giận, nghiến răng nghiến lợi.

Thấy Cận Tập Ngôn túm Cận Mộng Kỳ chuẩn bị ra đến cửa, Hướng Vãn Vãn bước đến, nắm lấy tay áo anh: “Anh trai, anh thực sự không muốn chơi một ván sao?”

Cận Tập Ngôn bị kéo, quay đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Đến giờ ăn cơm rồi.”

Cận Mộng Kỳ thò đầu ra khỏi vòng tay anh, giải thích: “Chị ơi, cha em đang đợi chúng ta ăn sáng.”

“Ồ” Hướng Vãn Vãn buông tay ra, vẻ mặt hơi tiếc nuối.

Lúc hai người bước ra đến cửa, giọng nói người đàn ông trầm thấp truyền đến: “Để lần sau đi.”

Giọng nói trẻ con lập tức dịch lại: “Chị ơi, ý chủ nhỏ là lần sau sẽ chơi cùng chị. Chú ấy ăn sáng xong còn có việc phải làm.”

“Được.” Hướng Vãn Vãn sửng sốt một hồi, khóe miệng cong lên.

Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại mình.

Lần sau ư….Hy vọng qua đêm nay, anh vẫn còn đồng ý cùng cô chơi bida.

—————————

Lần cuối gặp mặt ở phòng thể dục, cả buổi chiều Hướng Vãn Vãn không thấy bóng dáng Cận Tập Ngôn đâu, cô đã hoàn thành bài tập về nhà cuối tuần, còn để lại môn Toán. Buổi tối, Hướng Vãn Vãn một bên ôn tập kiến thức môn Toán lớp 10, một bên chú ý động tĩnh ở phía cầu thang.

Đến tầm 8:40 phút hơn, cầu thang truyền tới âm thanh bước chân. Hướng Vãn Vãn nhanh chóng đóng quyển sách lại, cầm nó cùng với vở bài tập, xoay người bước ra khỏi phòng. 

Khi Cận Tập Ngôn mở cửa, anh nghe thấy tiếng dép “loẹt xoẹt”, anh vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Hướng Vãn Vãn tay cầm quyển sách, đang mỉm cười đi về phía anh.

Không biết có phải ảo giác không nhưng anh thấy trong nụ cười kia có chút ý tứ đắc thắng.

Không hiểu tại sao cô lại cười như vậy, Cận Tập Ngôn không nói gì, mở cửa phòng ra. Hướng Vãn Vãn thấy anh đang định đóng cửa phòng, cô liền bước nhanh tới, đưa tay chặn cửa lại.

Người đàn ông cau mày: “Làm cái gì?”

“Cũng không có gì, em chỉ muốn anh giảng bài cho em.”

Cận Tập Ngôn không chút do dự từ chối: “Không.”

“Anh trai, có phải anh từ chối hơi nhanh không?” Hướng Vãn Vãn dùng ngón tay mân mê ốp điện thoại, cười nói: “Anh rất nhanh sẽ đồng giảng bài cho em thôi.”

Cận Tập Ngôn không để ý tới cô, vươn tay túm mũ áo của cô, nhấc cả người cô ra ngoài, định đóng cửa phòng lại.

“ A a a, anh có bệnh à, không nói không rằng suốt ngày túm lấy mũ của em.” Hướng Vãn Vãn đẩy tay anh ra, sau đó duỗi chân chặn khe cửa lại.

“Em tìm anh có việc.”

Cận Tập Ngôn thấy vậy, không kiên nhẫn nói: “Lại có việc gì?”

“Liên quan đến việc giảng bài cho em nha.” Hướng Vãn Vãn vỗ vào quyển sách của mình.

“Anh trai, từ giờ trở đi, sau khi tan lớp tự học, mỗi ngày anh giảng bài cho em một tiếng. Dù sao anh cũng không có việc gì, cứ rú rú suốt trong phòng cũng không ổn đâu ạ.”

Cận Tập Ngôn sắc mặt lạnh lùng nhìn cô vài giây, chưa nói đến việc anh có đồng ý hay không, cách cô cầu xin người khác trông rất thiếu đòn. Anh trầm giọng nói: “Nằm mơ đi.”

“Anh à, em cũng rất muốn nằm mơ nha.” Hướng Vãn Vãn mở điện thoại, ấn vào một video nào đó, tay còn lại đặt lên cửa, ra vẻ nói: 

“Nhưng sức lực có hạn, không cho phép em nằm mơ giữa ban ngày. Anh trai, anh đã từng có loại cảm giác này chưa? Chính là cái cảm giác mà lịch sử đen tối của mình bị người ta phát hiện ra ấy?”

Vừa dứt lời, trong điện thoại di động truyền đến cuộc trò chuyện của người phụ nữ và một bé trai. Cận Tập Ngôn nghe xong sắc mặt liền tái đi, anh đưa tay chộp lấy điện thoại của cô, muốn xóa video này đi.

Hướng Vãn Vãn vui vẻ nhìn hành động của anh, ung dung vuốt tóc: “Anh cứ xóa đi. Dù sao anh lần trước cũng dạy em rồi. Em đã up video này lên icloud, còn copy một bản sang usb nữa cơ.”

“…” Động tác của Cận Tập Ngôn dừng lại. Khuôn mặt lạnh lẽo đến cực điểm.

“Sao vậy anh trai?” Hướng Vãn Vãn chớp mắt, vỗ trán như nghĩ tới điều gì đó: “Chẳng lẽ anh muốn dùng cái video lần trước quay trộm em, cá chết lưới rách?”

“…”

“Em không có vấn đề gì nha. Dù sao buổi gặp phụ huynh cũng qua rồi, nhiều nhất thì mẹ em chỉ mắng em vài câu thôi.”  Hướng Vãn Vãn vươn tay lấy lại điện thoại.

“Em chỉ không biết là, đóa hoa cao lãnh như anh nếu lộ cái video tè dầm này ra thì chắc cũng không sao đâu nhỉ?”

Cận Tập Ngôn: “…”

Hướng Vãn Vãn nheo mắt nhìn anh: “Anh trai, em có chủ ý thế này. Em sẽ dùng video này làm thành truyện tranh, đến cổng trường đại học A phát cho từng người một. Anh cảm thấy thế nào? Dù sao anh đẹp trai thế này, xứng đáng được nhiều người yêu thích.”

Cô nói một cách hồn nhiên như thể đang thực sự hỏi ý kiến anh.

“Em rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cận Tập Ngôn lạnh lùng nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói.

Hướng Vãn Vãn đưa quyển sách ra trước mặt anh, chậm rãi nói: “Em thực sự hy vọng anh trai có thể tự nguyện dạy kèm môn Toán cho em.”

Người đàn ông nhìn khuôn mặt “thành khẩn” của cô, im lặng một hồi mới miễn cưỡng thốt ra một chứ: “Được.”

Hướng Vãn Vãn lắc đầu: “Hay là thôi đi, nhìn vẻ mặt anh đau khổ như vậy, em không thấy sự tự nguyện của anh ở chỗ nào cả. Em ghét nhất việc ép buộc người khác.”

HVV vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm đi, em Hướng Vãn Vãn sẽ không bao giờ là người thích ép buộc người khác.”

“…”

Nói xong, Hướng Vãn Vãn thở dài, cất sách vở đi, xoay người bước về phòng. Chỉ là vừa quay lưng lại, gương mặt cô đã cười đến híp cả mắt lại.

Cận Tập Ngôn cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, cho đến khi cô đi được mấy bước. Sắc mặt anh tối sầm lại bước lên, túm lấy đuôi tóc của cô.

Ngữ khí có chút đáng sợ nói: “Là tôi tự nguyện.”

Hướng Vãn Vãn lập tức thu lại nụ cười, quay người lại, đáng thương nhìn anh: “Anh thật sự tự nguyện sao? Chứ không phải là vì nguyên nhân khác?”

“….” Cận Tập Ngôn im lặng. “….Ừm”

“Vậy cảm ơn anh trai.” Hướng Vãn Vãn vui vẻ nói: “Sau này trông cậy hết vào anh nha.”

*

Sau khi hai người đạt được sự nhất trí, một người mang nụ cười tươi tắn trên môi, một người với vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên quầy bar.

Hướng Vãn Vãn đưa ra ra bài tập Toán mà cô chưa làm xong: “Anh trai, trước tiên anh giảng bài tập về nhà này đi. Ngày mai phải nộp rồi.”

Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm vào quyển vở bài tập: “Xóa video đi.”

“Anh nghĩ em ngốc à? Em mà xóa đi thì anh còn dạy thêm cho em nữa à?” Sau khi nhận được lời hứa sẽ dạy kèm, Hướng Vãn Vãn nhướng mày, không còn giả vờ nữa. Cô vỗ tay anh: “Anh đừng lo, chỉ cần anh đồng ý dạy kèm em Toán, em nhất định sẽ không để video lọt ra ngoài. Sau này môn Toán của em đạt tiêu chuẩn rồi, em đương nhiên sẽ xóa video trước mặt anh, được không?”

“Đạt tiêu chuẩn?” Vẻ mặt Cận Tập Ngôn càng khó coi.

Hướng Vãn Vãn tự tin nói: “Vâng, em tin chỉ cần có anh ở đây, nhất định sẽ không vấn đề gì, đúng chứ?”

Cận Tập Ngôn: “….”

Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, cố lên!”

————————————

Mặc dù không phải tự nguyện, nhưng Cận Tập Ngôn vẫn rất nghiêm túc và có trách nhiệm giảng từng câu một cho Hướng Vãn Vãn. Những câu nào Hướng Vãn Vãn không biết làm, sau khi Cận Tập Ngôn giải thích một hồi, cô cơ bản đã làm được.

Cận Tập Ngôn vừa nhìn là đã nắm bắt được trọng điểm của câu hỏi, sau đó dùng cách đơn giản nhất để giảng cho cô.

Sau khi nghe anh giảng, Hướng Vãn Vãn xem lại những câu hỏi mà cô chưa làm được trước đó, cô nghĩ “sao đơn giản như vậy mà cô cũng không nghĩ ra”.

Khi nghe phương pháp làm xong, Hướng Vãn Vãn mới bắt đầu viết từng bước. 

Lúc Cận Tập Ngôn rảnh rỗi, anh với tay cầm chiếc áo khoác đang vắt trên ghế, lấy ra thuốc lá và bật lửa.

Nghe thấy động tĩnh, Hướng Vãn Vãn lơ đãng nhìn sang, thoáng thấy hộp thuốc lá trong tay anh, cô liền kêu: “Anh à. Anh muốn chết sớm sao?”

Ngón tay thon dài của người đàn ông lấy ra một điếu thuốc, thản nhiên kẹp vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, dáng vẻ cấm dục cao lãnh của anh có chút gợi cảm.

Hướng Vãn Vãn từ nhỏ đã ghét người khác hút thuốc, nhưng lúc này nhìn thấy anh cầm điếu thuốc, cô chỉ có thể im lặng ngắm nhìn, thậm chí không có một chút ghét bỏ nào.

Quả nhiên đẹp trai thì làm gì cũng đẹp, Thấy người đàn ông chuẩn bị bật lửa, Hướng Vãn Vãn giơ tay nắm lấy tay anh.

Cận Tập Ngôn rũ mắt nhìn cô: “Thả tay.”

“Anh trai….”

Nhìn điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay anh, Hướng Vãn Vãn âm thầm nuốt nước bọt.

Anh hút thuốc mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng cũng không tốt cho sức khỏe, từ tận đáy lòng cô không muốn nhìn thấy anh như vậy.

Cận Tập Ngôn không để ý đến cô, đẩy tay ra, quẹt bật lửa lên châm điếu thuốc.

Hướng Vãn Vãn giật lấy nó: “Anh trai, nếu anh muốn chết sớm thì cũng đừng kéo em theo chứ.”

Cận Tập Ngôn: “….”

“Em vẫn còn nhỏ, bây giờ vẫn còn đang phát triển đấy.” Hướng Vãn Vãn dập điếu thuốc, mặt không đổi sắc nói: “Làm sao anh có thể nhẫn tâm để em hít khói thuốc chứ! Chẳng lẽ em còn chưa đủ dễ thương, chưa đủ hấp dẫn hơn điếu thuốc kia sao?”

Cận Tập Ngôn thờ ơ nhìn cô. Đến nỗi Hướng Vãn Vãn cảm thấy, nếu anh hút thuốc mà có thể khiến cô im lặng thì anh có thể hút cả trăm điếu.

Bốn mắt chạm nhau, bầu không khí có chút kỳ quái.

Hướng Vãn Vãn chủ động phá vỡ sự im lặng, trả lại điếu thuốc đã tắt cho Cận Tập Ngôn. Cô vỗ vào quyển sách giáo khoa Toán lớp 10, nói: “Anh trai, nếu anh có thời gian hút thuốc, không bằng làm chút việc gì có ích hơn đi, như là giúp đỡ em này. Dù sao, em sớm đạt tiêu chuẩn môn Toán, anh cũng sớm được giải thoát.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play