"Không được! "Giọng nói người đàn ông văng ra từ kẽ răng.
"Em còn đang phát triển, không được bỏ bữa sáng"
Ngôn Lạc Hi tức muốn nổ tung, tháng sau cô đã tròn 24 tuổi, phát triển cái quái gì? Anh mới đang phát triển, cả nhà anh đều đang phát triển!
Lệ Dạ Kỳ khiêng cô đi vào phòng ăn, đặt cô xuống, ngồi xuống ghế, "Ăn cơm"
Ngôn Lạc Hi tức giận nghiến răng, hận không thể cắn chết tên này.
Đàn ông thối tha tâm tình thất thường còn có khuynh hướng bạo lực gia đình, lúc trước cô say đến thần trí không mơ hồ nhất định bị mù, nếu không làm sao có thể qua loa chọn trúng anh ta như vậy, kết thúc thân xử nữ của mình!!
Lệ Dạ Kỳ uống Thiết Quan Âm, khí định thần nhàn nhìn nàng, nói: "Muốn anh đút cho em ăn không?"
Ngôn Lạc Hi nhìn tư thế của anh thật sự muốn đút cho cô ăn, cô giận muốn chết cầm lấy đũa, buồn bực không lên tiếng tự ăn.
Bụng thật sự đói a! Tối hôm qua sau khi trở về ngay cả nước cũng không uống ngụm nào đã về phòng, vừa rồi còn cùng Lệ Dạ Kỳ phân cao thấp, lúc này mới có chút điểm tâm vào bụng, cô mới phát hiện bụng đói không chịu nổi.
Hai ba cái đem một chén cháo nhỏ nhét vào dạ dày, cô một giây cũng không muốn cùng một chỗ với tên bá đạo tự cho là đúng này.
Cô đứng lên, nhận lấy cái túi vừa rơi từ tay dì Đông, nói: "Tôi đến đoàn làm phim"
Lệ Dạ Kỳ cũng đứng lên, không nhanh không chậm đi theo sau cô ra cửa.
Trong sân, chiêc Bentley đen được lau chùi đến bóng loáng sáng sủa.
Ngôn Lạc Hi bước chân không ngừng, trực tiếp hướng cửa lớn đi đến.
Lệ Dạ Kỳ đứng bên cạnh thân xe, nhìn bóng lưng quật cường của cô chậm rãi biến mất ở ngoài cửa lớn, lúc này anh mới thu hồi ánh mắt, mở cửa xe ngồi vào.
Chú Trịnh ngồi ở trong buồng lái, nhìn anh một mình lên xe, chần chờ nói: "Nhị thiếu gia, phu nhân cô ấy..."
"Cô ấy muốn cảm nhận nỗi khổ nhân gian, tôi còn có thể ngăn cản sao? Lái xe đến công ty"
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, mở máy tính bảng xử lý việc quan trọng.
Chú Trịnh lắc đầu, khởi động xe chạy ra ngoài, ở sườn núi thấy Ngôn Lạc Hi đang đi xuống chân núi, theo bản năng đạp thắng xe, tấp xe vào lề.
"Phu nhân, mau lên xe, bên này không có taxi, xuống núi đến trạm xe buýt ít nhất phải đi hơn nửa tiếng"
Ngôn Lạc Hi nhìn qua cửa sổ thủy tinh, thấy Lệ Dạ Kỳ ngồi ở ghế sau, cô rất có khí phách nói:
"Buổi sáng ăn quá no, con đi bộ cho tiêu bớt"
Chú Trịnh còn muốn nói gì nữa, chợt nghe Lệ Dạ Kỳ mở miệng, "Chú Trịnh, lái xe đi, tôi đang vội"
Ngôn Lạc Hi trơ mắt nhìn chiếc Bentley màu đen biến mất trên đường núi phía trước, trong lòng cô mắng Lệ Dạ Kỳ một cái.
Là đàn ông, một chút phong độ cũng không có, chẳng lẽ sẽ không dỗ dành cô?
Ngôn Lạc Hi đi gần một giờ, mới bắt được xe, gót chân cô nổi bọt máu, khập khiễng đi vào đoàn làm phim.
Nhân viên gọi cô lại: "Lạc Hi, tổng giám đốc Lục của công ty cô tới, chờ cô ở phòng hóa trang"
Sắc mặt Ngôn Lạc Hi trầm xuống, lửa giận nghẹn cả buổi sáng đang không có chỗ phát ti3t đi vào phòng hóa trang nhìn thấy Lục Chiêu Nhiên tựa vào sô pha ngủ gật, dường như cả đêm không ngủ ngon.
Nghe được tiếng bước chân, hắn bỗng dưng mở to mắt, nhìn thấy Ngôn Lạc Hi đứng ở cửa, hắn chất vấn: "Tối hôm qua sao không trả lời điện thoại của anh?"
"Không muốn nhận thì không nhận, cần gì hỏi tại sao" Ngôn Lạc Hi đi vào, ngồi xuống ghế hóa trang.
Lục Chiêu Nhiên tức giận đến lông mày nhảy dựng, "Tối hôm qua anh đến nhà tìm em, bảo vệ nói em đã hơn nửa tháng không về, em đã đi đâu?"
"Tôi đi đâu có liên quan gì đến anh?"
"Ngôn Lạc Hi, anh đang nói chuyện với em, em đừng đối nghịch với anh nữa được không?".Lục Chiêu Nhiên nổi giận đùng đùng nói.
Ngôn Lạc Hi cầm lấy phấn trên bàn trang điểm thưởng thức, thờ ơ nói: "Nếu như anh nói xong rồi thì mời anh đi cho, tôi còn phải làm việc"
Lục Chiêu Nhiên đứng lên, đi tới phía sau cô, nhìn vào mắt cô trong gương, nói: "Anh nghe nói tối qua em được Lệ tổng ôm ra khỏi phòng tiệc, hai người quen nhau từ khi nào?"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, chuyện tối qua không ồn ào lắm, nhưng chuyện cô bị Lệ Dạ Kỳ ôm ra khỏi phòng tiệc cũng không thể giấu được tai mắt của Lục Chiêu Nhiên, hắn sẽ biết, thật ra cô cũng không quá bất ngờ.
"Rốt cuộc anh muốn nói gì? "Ngôn Lạc Hi nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi trắng ra.
"Loại người mắt cao như Lệ Dạ Kỳ cùng lắm với em chỉ vui chơi qua đường tuyệt đối không cưới em làm vợ.
Em không cần tức giận anh mà tiếp cận anh ta làm gì"
Ngôn Lạc Hi cười lạnh, "Anh lấy đâu tự tin đó?"
Hô hấp Lục Chiêu Nhiên ngưng trệ, nhìn ngũ quan lạnh lùng của cô, ngẩn người, nói: "Lạc Lạc, Lệ gia so với hào môn càng khó vào cửa,
em đừng vì giận dỗi với anh mà giày vò chính mình, anh ta không đáng để em ủy khuất."
Ngôn Lạc Hi cầm phấn quét mu bàn tay, thầm nghĩ, nếu Lục Chiêu Nhiên biết lời hắn nói Lệ gia cô không chỉ vào mà còn vững vàng ngồi ở vị trí Nhị thiếu phu nhân, không biết vẻ mặt hắn có bao nhiêu đặc sắc?
"Lục tổng, anh thật sự đừng tưởng rời khỏi anh tôi sống không nổi, trên thực tế tôi sống rất tốt, chưa bao giờ tốt như vậy"
Cô không cần lại vì lý tưởng của hắn đi phấn đấu, không cần vì để cho công ty của hắn lớn mạnh mà ủy khuất chính mình đem cơ hội tới tay mà nhượng bộ.
Trước kia cô làm không hề oán hận, nhưng từ nay về sau, cô chỉ sống vì chính mình.
"Còn nữa, tôi thật lòng thật dạ chúc phúc cho anh và Lý Trí Viện bách niên giai lão".
Lời nói chân thành của cô rơi vào tai Lục Chiêu Nhiên, lại cảm thấy khẩu thị tâm phi.
"Lạc Lạc, em...."
Ngôn Lạc Hi hạ lệnh đuổi khách, "Tôi đã nói xong, mời anh ra ngoài"
Lục Chiêu Nhiên mím chặt môi, nhìn chằm chằm thái độ lãnh đạm của cô, "Lạc Lạc, anh sẽ không bỏ cuộc, anh chờ em hồi tâm chuyển ý"
Ngôn Lạc Hi chưa nói xong, Lục Chiêu Nhiên dường như cảm thấy mất mặt, cuối cùng vẫn rời đi.
Thợ trang điểm đã vào tới, cô cầm điện thoại di động lướt weibo, chị Lâm gửi tin nhắn đến.
"Lạc Hi, đêm sau weibo mời em và Lý Trí Viện tham dự, không thành vấn đề chứ?"
Ngôn Lạc Hi nghĩ đến lễ phục và giày của cô ngày hôm qua đều bị Lý Trí Viện động tay, cô liền đáp ứng, "Chị Lâm, lễ phục tham dự đêm weibo là của nhà tài trợ nào? Hay chúng ta tự mình chuẩn bị?"
"Lễ phục của Lý Trí Viện có nhà tài trợ chu cấp, còn em bất quá tuỳ tiện lựa theo sở thích đi, chị đã liên hệ mấy nhãn hàng, em đến xem thử."
Ngôn Lạc Hi nói: "Không cần, đem nhãn hiệu tài trợ lễ phục cho Lý Trí Viện gửi cho em, đến lúc đó em đến nhà anh ta chọn một bộ"
"Lạc Hi, vị trí quán của em và Lý Trí Viện không giống nhau, cần gì phải tự hạ th@n phận?"Ngụ ý chính là, thương hiệu tài trợ cho Lý Trí Viện cũng không cao cấp.
Ngôn Lạc Hi muốn báo thù đêm qua, dù sao cũng phải có cơ hội, vì thế cô nói: "Không sao, đi xem thử cũng được"
Chị Lâm không nghi ngờ, một lát sau gửi nhãn hiệu tài trợ tới.
Ngôn Lạc Hi nhìn nhãn hiệu lại cảm thấy quen mắt, suy nghĩ một chút đây không phải thiết kế gia làm cho cô bộ "Kim chung trạo" kia sao?!
Thật đúng là trùng hợp..