Giọng nói của người đàn ông có chút thấp ra lệnh lại mang theo vài phần cưng chiều chút ý dỗ dành, Ngôn Lạc Hi lập tức kiêu ngạo: "Ai ăn giấm?"
Lệ Dạ Kỳ ném toàn bộ giỏ hoa và trái cây cho Chu Bắc đang kế bên xem chuyện cười, ôm eo cô mang đến phòng bệnh.
Ngôn Lạc Hi không tình nguyện bị đưa vào phòng, đập vào mắt là căn phòng tràn đầy hoa tươi cùng quà cáp.
Có lẽ là fan tặng.
Lê Trang Trang nằm trên giường bệnh, nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lại.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ, mắt cô lóe ra ánh sáng rực rỡ.
Nhưng mà khi nhìn thấy người phụ nữ được anh ôm trong lòng, sự nóng bỏng trong mắt lập tức tan biến trở nên lạnh lẽo thấu tận xương cốt!
"Thất ca, Thất tẩu, sao hai người lại tới đây?" Lê Trang Trang khó khăn muốn ngồi dậy, Tiểu Ngải bên cạnh lập tức đưa tay đỡ, sau đó lấy gối cho cô ta dựa vào.
"Chị Trang Trang, bác sĩ nói não chị bị chấn động nhẹ, không nên cử động lung tung"
Lê Trang Trang liền liếc Tiểu Ngãi một cái, lập tức gọi Lệ Dạ Kỳ và Ngôn Lạc Hi ngồi xuống.
"Tiểu Ngải ngâm bình trà Long Tĩnh Tây Hồ tới đây, hàng cao cấp vừa mới có được là loại anh thích uống nhất".
Nửa câu cuối ý tứ rõ ràng muốn lấy lòng nói với Lệ Dạ Kỳ.
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, cô tháo khẩu trang và kính râm xuống, mới phát hiện trên mặt Lê Trang Trang đầy màu sắc, thái dương và lông mày đều có vết bầm tím nhàn nhạt, khuỷu tay cũng bị trầy da, cô thản nhiên nói: "Cô Lê không sao chứ? Xem ra bị thương không nhẹ"
Lê Trang Trang cười khổ một tiếng, nói: "Bị fan cuồng làm bị thương cũng không phải chuyện một hai lần, may mắn lần này phản ứng nhanh, mới chỉ là ngã sấp xuống bị thương nhẹ"
Ngôn Lạc Hi như có điều suy nghĩ nói: "Theo tôi biết, cô Lê ra họp báo bình thường đều có hơn mười hai mươi vệ sĩ hộ tống, xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy, hẳn là phải thay vệ sĩ rồi."
Sắc mặt Lê Trang Trang khẽ biến dạng dời tầm mắt qua Lệ Dạ Kỳ đang ngồi bên cạnh, trong lòng bộp chộp nhảy dựng.
"Phải, nên thay đổi một chút, chỉ trách tối đó qua loa, tôi không nên đồng ý để Thất ca đưa đi bệnh viện, nếu không đã không gây ra hiểu lầm cần mở họp báo đính chính."
Ngôn Lạc Hi mím môi đỏ mọng, sao không nghe ra được Lê Trang Trang nhấn mạnh tối qua cô ta và Lệ Dạ Kỳ ở cùng một chỗ?
Cô mỉm cười, nhìn Lệ Dạ Kỳ hờn trách:"Nói vậy cũng tại anh xen vào việc của người khác, anh coi đó mang đến cho cô Lê đây bao nhiêu là rắc rối"
Trong lòng Lê Trang Trang kinh hãi không ngờ Ngôn Lạc Hi dám xuyên tạc ý tứ trong lời cô ta lập tức nói: "Thất ca, em không có ý đó, em không trách xen vào việc người khác"
Lệ Dạ Kỳ ngũ quan lạnh lùng, liếc nhìn bộ dáng đắc chí của ai đó, rồi thản nhiên mở miệng.
"Bác sĩ nói thế nào?"
Lê Trang Trang thấy anh không truy cứu yên lòng trả lời: "Không có gì, chỉ chấn động não nhẹ, vết thương trên mặt dọa người qua hai ngày nữa sẽ khỏi"
Lệ Dạ Kỳ gật đầu.
"Nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, Tiểu Ngải, chăm sóc tốt cho cô ấy"
Tiểu Ngải liền điểm danh, khẩn trương nói: "Vâng, Thất gia, tôi sẽ chăm sóc tốt cho chị Trang Trang"
"Về scandal em không cần bận tâm, anh sẽ cho người xử lý"
Người đàn ông đứng thẳng tắp, môi mỏng thành đường thẳng, thâm trầm lạnh lùng nói.
Ngôn Lạc Hi đứng ở bên cạnh, căn bản không rõ anh đang nghĩ gì, nhìn vẻ mặt này tựa hồ chỉ Lê Trang Trang tình nguyện.
Nhưng nghe Lê Trang Trang vừa xảy ra chuyện anh đã vội vàng chạy tới, chứng tỏ trong lòng rất quan tâm cô ta.
Là lý do gì trước mặt cô ta phải chùn bước?
Ngôn Lạc Hi càng nghĩ càng phiền cảm thấy không khí trong phòng làm cô hít thở không thông, nói: "Hai người trò chuyện, buổi chiều tôi còn có cảnh quay, cô Lê bảo trọng thân thể, tạm biệt!"
Nói xong, cô xoay người rời đi, cổ tay lập tức bị bàn tay to giữ chặt, sắc mặt cô trầm xuống, thấp giọng nói: "Buông tay ra"
"Anh đưa em đi" Lệ Dạ Kỳ không buông ta rồi nhìn Lê Trang trang, nói:" Nghỉ ngơi cho tốt, chúng tôi đi trước"
Lê Trang Trang ngồi thẳng lưng rốt cuộc không gọi anh lại, giờ này khắc này hy vọng dùng sự yếu đuối của mình đả động anh, nhưng từ khi bước vào phòng bệnh, ánh mắt không dừng lại trên mặt cô ta một giây nào.
Cô ta vẫn luôn rõ nếu không có quan hệ cùng Tịch Uyên, e rằng không thể đến gần anh huống hồ lọt vào trong mắt anh.
Nhìn hai người thân ảnh biến mất ở sau cửa, cô ta thất bại ngã trở về trên giường, động tác độ cong quá lớn trán ẩn ẩn đau:"Đáng chết!".
Khổ tâm tính toán kết quả vẫn là công dã tràng, làm sao cam tâm được kia chứ!? Ánh mắt lại rơi vào bó hoa hồng vàng và trái cậy đặt ở một bên, đó là vừa rồi Chu Bắc mang vào.
Hoa hồng vàng tượng trưng điều gì rất rõ ràng.
"Tiểu Ngải, đi xem bọn họ đã đi chưa?"
Tiểu Ngải vội vàng đi tới cạnh cửa, kéo một khe ra nhìn ngoài hành lang, sau đó đóng lại trở về, nói: "Chị Trang, bọn họ đi rồi"
Lê Trang Trang lạnh lùng nói: "Thông báo bộ phận quan hệ xã hội đem báo cáo xét nghiệm thương tích của tôi cùng với tin tức dùng thuốc trầm cảm công bố ra ngoài, đồng thời làm sáng tỏ tin đồn tôi mang thai.
Mặt khác, lan truyền thông tin tôi dự định nghỉ việc một thời gian, ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu học diễn xuất."
Tiểu Ngải khiếp sợ nhìn.
"Chị Trang, hiện tại chị đang nổi tiếng, lúc này nghỉ ngang như vậy đối với chị không có nửa điểm tốt, hơn nữa tin tức dùng thuốc trầm cảm một khi được công bố, cũng sẽ sinh ra đả kích nhất định đối với hình tượng của chị"
Ánh mắt Lê Trang Trang lạnh lẽo nhìn lên trần nhà, "Đám chó săn kia không phải đuổi theo chụp hình bạn trai tin đồn của tôi sao? Đúng lúc mượn chuyện dùng thuốc trầm cảm, dẫn bọn họ đào ra bí mật Tịch Uyên vì Thấy ca mà chết, tôi muốn anh ấy cả đời áy náy với tôi"
Tiểu Ngải nhìn vẻ mặt vặn vẹo điên cuồng của Lê Trang Trang, trong lòng nghĩ mà sợ, người phụ nữ ngay cả người chết cũng phải lợi dụng, thật sự quá đáng sợ run rẩy nói: "Vâng, em biết rồi."
Ngôn Lạc Hi bị Lệ Dạ Kỳ đưa tới bãi đỗ xe dưới hầm, anh thô lỗ nhét cô vào ghế lái phụ, Ngôn Lạc Hi tức giận vô cùng.
"Này, anh không có tế bào ôn nhu à?"
Lệ Dạ Kỳ ngồi vào xe, thân xe trầm xuống, ánh mắt lành lạnh liếc cô:"Không có gì muốn hỏi anh sao?
Ngôn Lạc Hi ngẩn người, lập tức giả ngu.
"Tôi nên hỏi anh chút gì sao?"
Lệ Dạ Kỳ lẳng lặng nhìn cô vài giây, ánh mắt im lặng sâu sắc khiến tâm hoảng ý loạn, luôn cảm giác mình giống như bị anh nhìn thấu, cô chật vật dời tầm mắt.
"Tôi sắp muộn rồi."
Lệ Dạ Kỳ thu hồi tầm mắt, vừa khởi động xe, vừa nói: "Khi nào muốn biết, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi"
Ngôn Lạc Hi chỉ cảm thấy anh không hiểu ra sao, quan hệ giữa bọn họ còn lâu mới đến mức cô truy hỏi quan hệ giữa anh và Lê Trang Trang.
Cho dù anh yêu Lê Trang Trang khó mở lòng, cũng không có quan hệ gì với cô.
Nhưng tại sao cô lại tâm phiền ý loạn như vậy, thậm chí một giây cũng không muốn nhìn thấy mặt anh nghe thấy giọng nói của anh?.