Bước chân Ngôn Lạc Hi dừng ở cửa bếp, hai chữ chúng ta nói theo cách mập mờ như vậy Lê Trang Trang đây đang muốn cô hiểu lầm cái gì?
Lệ Dạ Kỳ trầm mặt không nói một lời, Lê Trang Trang ngẩng đầu nhìn sườn mặt ôn đạm lạnh lùng của anh.

Lúc mặc quân trang trên người khí chất mạnh mẽ , cao lãnh khó gần nhưng khi mặc sơ mi quần tây mặt thanh nhuận, tao nhã tôn quý làm ngàn vạn nữ nhân phải điên đảo.
Đôi mắt đen của anh sâu như vực thẳm khiến người ta nhìn mãi không thấu, trong lòng Lê Trang Trang không yên nhìn thấy ảnh chụp đăng trên báo, mặt anh bị che mờ cũng đoán biết anh đã nhúng tay vào.

Vì sao không thay đổi toàn bộ tin tức? Không phải anh không năng lực mà là vì muốn cảnh cáo.

Cho nên sáng sớm cô ta đã vội chạy tới xin lỗi, làm bộ cũng không biết chuyện, chỉ không muốn biến khéo thành vụng, để anh đối với cô ta sinh ra đề phòng.
"Thất ca, em xin lỗi, đã làm liên lụy anh, nếu tối qua em kiên trì không cho anh đưa đến bệnh viện cũng sẽ không tạo ra scandal lớn thế này"
 Lê Trang Trang tự trách nước mắt bất ngờ không kịp đề phòng lăn xuống.

Thanh âm Lệ Dạ Kỳ ấm lạnh: "Đưa em đi bệnh viện là việc anh phải làm, hơn nữa trên báo không thấy rõ mặt, đối với anh không có ảnh hưởng gì"
Lê Trang Trang ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm trầm của anh, tối đến mức có thể chảy ra mực, cô ta cảm giác mình tựa như hồ bị tát một bạt tai, trong lòng vô cùng khó chịu.

Trong mắt anh, cô ta tựa như đang diễn trò hề những gì xấu xí nhất anh đều đã thấy và chưa từng muốn vạch trần.

Đây không phải khoan dung mà là áy náy với Tịch Uyên.
Móng tay bấm trong lòng bàn tay, cô ta rủ mí mắt xuống nhẹ giọng nói: "Không phải, lúc đó em vì quá khẩn trương vừa thấy báo chí liền lo lắng.

Em vội vàng tìm tới vì không muốn anh bị kéo vào giới giải trí bên ngoài hào nhoáng thực tế bên trong dơ bẩn xấu xa này"
Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nhìn ngón trỏ đặt trên đầu gối gõ nhẹ một cách có tiết tấu nghĩ tới ai kia định trốn trong bếp bao lâu mới ra ngoài.
"Mấy năm qua, em ở giới giải trí đạt đỉnh vinh quang, kỳ thật cũng không ít kẻ thù ước tạo ra cho em một ít scandal kéo em xuống vực sâu." Lê Trang Trang ném nồi lên đối thủ, hoàn toàn hái mình ra.

Tuy nói như vậy có lẽ vô ích nhưng ít ra cũng giữ lại cho mình chút tôn nghiêm.
Lệ Dạ Kỳ như có điều suy nghĩ gật đầu.
"Nếu em thấy mệt mỏi, bảo người đại diện cho em nghỉ nửa tháng ra đảo tịnh dưỡng khi nào tâm tình tốt thì quay lại."
Trái tim Lê Trang Trang trầm xuống, lời này của anh có ý gì?
Cô ta vội vàng nói:" Thất ca, em giờ muốn nghỉ phép cũng không được lịch trình đã sắp xếp hết rồi bây giờ còn đang quay" Võ hậu "của đạo diễn Trần, chỉ sợ thời gian giải sầu còn không đủ"
"Tùy em, nếu mệt không ngại dừng lại nghỉ ngơi một chút, có lẽ sẽ tìm được điểm xuất phát mới trong cuộc sống".

Lệ Dạ Kỳ ý vị thâm trường nói.

Sau lưng Lê Trang Trang toát mồ hôi lạnh, vốn muốn kể khổ kết quả hiện tại hoàn toàn không dám nói thêm gì nữa, sợ anh phán nghỉ luôn dài hạn, vậy thì thật sự trộm gà không được mà mất cả nắm gạo.
Ngôn Lạc Hi bưng nước ấm nguội lạnh đi ra, trên người còn mặc áo sơ mi của Lệ Dạ Kỳ, lộ ra hai chân trắng nõn thẳng tấp dài nhỏ.
Chân kia trắng đến chói mắt, nghĩ đến tối hôm qua bọn họ chung gối mà ngủ, Lê Trang Trang trong lòng nhất thời ganh tị tột cùng.
Ngôn Lạc Hi khom lưng, đặt cốc nước trước mặt Lê Trang Trang, nói: "Cô Lê, uống chút nước đi, nói lâu như vậy hẳn đã khát rồi"
"Cảm ơn."
Ngôn Lạc Hi nhếch môi cười, quả nhiên điên đảo chúng sinh, nhưng nụ cười kia lại không đạt tới đáy mắt.

"Cô Lê đây khách khí rồi, nói thế nào cũng là hồng nhan tri kỷ của Dạ Kỳ, một ly nước vẫn chiêu đãi được.

Đúng rồi, lần trước cô nói với tôi trong quán cà phê, lúc đầu tôi còn chưa nghĩ kĩ, hiện tại rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận.
Lê Trang Trang đề phòng nhìn cô, "Lời này của Thất tẩu là có ý gì?"
Hai chữ Thất tẩu, kêu đến trong lòng vò nát mảnh thủy tinh.
Ngôn Lạc Hi đứng bên cạnh Lệ Dạ Kỳ, đưa tay khoác lên vai anh, cười híp mắt nói: "Lần trước, cô nói tôi mơ ước đàn ông của cô tôi cảm thấy rất oan ức, cho tới hôm nay tôi mới phát hiện cô đã nói đúng"
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo của cô, giữa hai lông mày hiện ra một chút giảo hoạt, giống như tiểu hồ ly, thoạt nhìn cũng không thuần lương, lại làm cho anh tự dưng động tâm.
Anh chế trụ bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô ở trong lòng bàn tay thưởng thức, giọng nói nặng nề vang lên, "Em mơ ước đàn ông nào, nói nghe một chút?"
Lê Trang Trang sắc mặt trắng bệch, lúc ấy lấy thân phận bạn gái chính thức cảnh cáo Ngôn Lạc Hi nghĩ chắc chắn Lệ Dạ Kỳ và cô tương giao không sâu sẽ không thật sự cưới về nhà, nào ngờ  đoán không trúng mở đầu càng không đoán ra kết cục.
Lúc này Ngôn Lạc Hi ở trước mặt Lệ Dạ Kỳ làm rõ, nhìn không ra cô quan tâm Lệ Dạ Kỳ bao nhiêu, bất quá là muốn làm cho cô ta khó xử.

Cái tên lòng dạ tiểu nhân có thù tất báo này!!
Không đợi Ngôn Lạc Hi đáp lời, cô ta đã nói trước: "Chị Thất, là em hiểu lầm, em xin lỗi chị"
Ngôn Lạc Hi khoát tay áo, ra vẻ rộng lượng nói: "Không sao, dù sao lúc ấy tôi cũng không hiểu rõ tình hình.

Tôi biết giao tình giữa cô và Dạ Kỳ không giống những tên đê tiện xinh đẹp bên ngoài, nhớ thương cơ thể anh ấy, cũng nhớ luôn cả tiền của anh ấy."
Trong đời Lê Trang Trang chưa bao giờ xấu hổ như vậy, Lệ Dạ Kỳ vừa vỗ nhẹ mặt trái của cô, Ngôn Lạc Hi liền không thể chờ đợi đến vỗ nhẹ vào mặt phải, đúng là một đôi vợ chồng tốt!!
Lê Trang Trang đặt ly nước xuống, đứng dậy và nói:" Thất ca Thất tẩu, lát nữa em sẽ tổ chức buổi họp báo để làm rõ những tin đồn, vậy em đi trước."

Lệ Dạ Kỳ gật đầu, "Ừ"
Lê Trang trang mang túi Hers hoảng hốt rời đi.
Chờ cho bóng lưng của cô ta biến mất sau cánh cửa, Ngôn Lạc Hi ngay lập tức thay đổi khuôn mặt, tay rút lại.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô đã bị người đàn ông dùng sức kéo ngồi trên đùi của anh, cằm đặt trên vai cô nhẹ nhàng cọ xát, "Làm sao vậy? Em ghen?"
Ngôn Lạc Hi sở dĩ xuất hiện không phải vì ghen, mà là đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của Điền Linh Vân hỏi cô tại sao đi đắc tội Lê Trang Trang! Cô đang vui vẻ lắng nghe cuộc trò chuyện bên góc tường, cảm thấy khó hiểu và trả lời bằng hai dấu chấm hỏi.
Điền Linh Vân: Là như vậy, tôi là một phóng viên tòa soạn báo bình thường chơi rất tốt, tối hôm qua nói với tôi trợ lý Lê Trang Trang cho cô ấy một ít tin tức đen về cậu, muốn hôm nay xào cậu lên hot search, tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu mẹ nó cả đêm không khởi động máy.
Nhị Lạc: Lê Trang Trang? Cậu chắc cô ấy chứ?
Điền Linh Vân: 100% xác định a, nếu tôi không kịp thời ngăn cản, cậu hôm nay nhất định lại có mặt trên bản tin nóng.

Tôi nói cậu cướp bạn trai của cô ấy hay gì, cô ấy ghét cậu như vậy?
Nhị Lạc: Tôi cướp người đàn ông của cô ta!
Điền Linh Vân:"...." Bá đạo vậy? Nhưng cướp ai?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play