Sau cuộc cãi vã, Ngôn Lạc Hi tức giận ngồi ở phòng khách, nhìn thời gian trôi qua, lấy tay ôm mặt, đầu óc quay cuồng, nghĩ đến những chiêu trốn chạy trước đó trong phim truyền hình.

Tuy nhiên, không điều nào trong số đó áp dụng được cho tình trạng “quản thúc tại gia” hiện tại của mình.
Cô lấy điện thoại muốn gọi cho Điền Linh Vân, nhưng không có tín hiệu, cô đi ra cửa biệt thự, vẫn không có sóng.
Nếu Lệ Dạ Kỳ đã giam lỏng cô, cũng có thể che dấu tín hiệu chung quanh biệt thự, cô ngay cả điện thoại cũng không gọi được.

Xem ra anh tuyệt không tin cô mà!.
Đã không tin cô như vậy, sao còn muốn mang cô trở về?
Nếu hoài nghi cô hại anh, sao còn gọi người đến biệt thự họp, anh có thể giấu cô, dù sao cũng tốt hơn là tổn thương cô triệt để.
Ngôn Lạc Hi càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng trái tim đau đớn, xoay người vào biệt thự, nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ mặc áo khoác quần jean đen, đội mũ lưỡi trai, cô sửng sốt một chút.
Từ sau lúc biết nhau, mỗi lần ra ngoài chỉ thấy anh mặc âu phục là chính, đây là lần đầu cô nhìn thấy anh ăn mặc thế này có chút phản ứng không kịp.
Bất quá, người đẹp mặc gì cũng đẹp.

"Anh......"
"Anh ra ngoài một chuyến, đêm nay không cần chờ anh" Lệ Dạ Kỳ xuống lầu, đi ngang qua bên cạnh cô, thấp giọng nói.
Ngôn Lạc Hi nhìn bóng dáng anh, trong lòng tức giận không thôi:"Tôi cũng phải ra ngoài"
Lệ Dạ Kỳ dừng bước, quay đầu nhìn dáng vẻ cố chấp của cô, anh chậm rãi đi trở lại, giơ tay nắm cằm cô:"Em thích du thuyền như vậy, chờ chuyện lần này qua rồi, chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ trên du thuyền"
Ngôn Lạc Hi trừng to mắt, khó tin nhìn anh, "Lệ Dạ Kỳ, hôm nay không cho em ra ngoài, trở về chúng ta sẽ ly hôn..."
Còn chưa dứt lời, người đàn ông đột nhiên hôn lên miệng cô, chặn lại những lời chuẩn bị thốt ra.

Nụ hôn của anh thô bạo, như đang phát ti3t cái gì, lại giống như rất bất an, thẳng đến khi hai người đều không thở nổi mới buông cô ra:"Không đem hai từ ly hôn treo ở bên miệng, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh đi"
Ngôn Lạc Hi nhìn theo bóng lưng anh rời đi,
trong lòng không hiểu lo lắng, cô kìm lòng không được đi tới bên ngoài biệt thự, nhìn anh lên xe phóng đi sau đó.

Điền Điền còn đang chờ cô, không đi được, cũng không thể gọi điện nhất định sẽ sốt ruột.
Không được, cô phải tìm cách.
……
Lệ Dạ Kỳ lái xe xuống núi, trước khi ra khỏi biệt thự, anh đổi sang xe của Chu Bắc.
Chu Bắc nhìn trang phục của anh, nói: "Tôi đã xác nhận với bên hải quan, còn hai giờ nữa, du thuyền của rắn độc sẽ vào cảng, trên du thuyền có 251 du khách."
"Hành động lần này không tiến hành trên du thuyền, đừng liên luỵ người vô tội, thông báo phía hải quan, thả cho chúng nhập cảnh.

Ngoài ra, triển khai lại lộ trình bắt giữ chúng ta bàn bạc trước đó, làm thế nào lát nữa tôi sẽ chỉ định"
Lệ Dạ Kỳ nhìn về phía trước, anh biết hậu quả của việc thay đổi bất ngờ nhưng lần bắt giữ này nhất định không được diễn ra trên biển.
"Thất gia, anh không thuyết phục được vợ mình?" Chu Bắc tuy chất vấn nhưng giọng điệu lại khẳng định.

Nếu Lệ Dạ Kỳ giải quyết được Ngôn Lạc Hi đã không thay đổi kế hoạch ban đầu, hành động lần này nếu thả Rắn Độc ra, số lượng khủng ma tuý mà hắn đem đến Đế Đô, sẽ hại chết bao nhiêu người vô tội.
“Cô ấy rất cố chấp.”

Lệ Dạ Kỳ giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên lông mày:"Chỉ cần hôm nay cô ấy không xuất hiện ở đó là được"
Chu Bắc cau mày, ý anh là dùng thủ đoạn mạnh mẽ ép Ngôn Lạc Hi ở lại biệt thự, khó trách vừa rồi muốn gọi điện thoại cũng không được.
"Thất gia, thật ra tôi thấy phu nhân rất hiểu chuyện, chỉ cần anh vuốt v e bộ lông của cô ấy, cô ấy sẽ không cào người."

Chu Bắc cảm thấy Ngôn Lạc Hi giống như con mèo, nhìn ngoan ngoãn, nhưng sẽ cào nát người khác khi bị khiêu khích.
Mà Thất gia thì luôn khiến cô ấy lo lắng, mỗi lần bị cô ấy cào, Thất gia đều không biết dỗ dành, vì thế quan hệ giữa bọn họ càng ngày càng căng thẳng.
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt nhìn Chu Bắc, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén:"Cậu nói như biết rất rõ về cô ấy?”
Chu Bắc sờ sờ mũi, sao có thể không nghe ra giọng điệu ghen tị trong đó.
"Có câu nói chính quyền mê mẩn, người dân biết rõ hơn.

Tôi là người ngoài cuộc, mỗi lần anh cãi nhau, cơn đau tim lại đến"
Trí tuệ cảm xúc là một khuyết điểm, Ngôn Lạc Hi là người phụ nữ thấu hiểu nhất mà cậu ta từng gặp, ít nhất cô không giống Lê Trang Trang hay Phó Du Nhiên trông vô hại nhưng thực chất lại đầy tà ác và phức tạp.
Lệ Dạ Kỳ mím môi: “Cậu cho rằng tôi thật sự muốn cãi nhau với cô ấy hả?”
"Nếu không phải EQ anh thấp, sao có thể xảy ra những chuyện này?" Chu Bắc gấp đến độ oán hận một câu, sau khi hành động đêm nay kết thúc, cho dù anh muốn ở bên cạnh Ngôn Lạc Hi cũng không cần bày ra khuôn mặt thối, nhưng cậu ta cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng u oán của phu nhân.
Lệ Dạ Kỳ: "......"
Khi màn đêm buông xuống, Điền Linh Vân mặc một bộ váy đen, áo khoác dài đứng bên bờ biển, trong tay cầm chiếc túi xách màu bạc, liên tục giơ cổ tay xem giờ.
Từ chiều đến giờ điện thoại Nhị Lạc vẫn không thể liên lạc được, rõ ràng đã nói sẽ đến điểm hẹn đúng giờ.

Không biết Nhị Lạc có xảy ra chuyện gì không?

Nghệ sĩ ăn mặc đẹp đẽ nối bước nhau đi lên du thuyền, Điền Linh Vân chờ hoài không thấy bóng dáng Ngôn Lạc Hi, càng nghĩ trong lòng càng bất an.

Nhị Lạc, xin đừng có chuyện gì.

Đang gọi điện thoại, cô nhìn xung quanh, chợt thấy Bạc Cận Niên mặc bộ vest nhung bước xuống xe, cô vội quay người lại lấy túi xách che mặt, không muốn bị anh nhận ra.
Liếc qua khóe mắt, cô nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang đến gần, trong lòng lẩm bẩm: “Quỷ thật!”
Tuy nhiên, cô không khỏi thắc mắc, Bạc Cẩm Niên vừa trở về Trung Quốc, chưa có tác phẩm nào trước đó, làm sao một người phụ nữ như Tô Nhiêu, người có một nửa mối quan hệ trong làng giải trí, lại có thể gửi lời mời anh đến dự tiệc?
Đang nghĩ ngợi, vành tai nóng lên, bên hông quấn thêm một vòng tay ấm áp, "Đặc biệt ở đây chờ anh, phải không?"
Điền Linh Vân cả người run lên, túi xách thiếu chút nữa trượt xuống biển, cô xoay người lại, trừng mắt nhìn Bạc Cẩm Niên gần trong gang tấc, cười lạnh nói: "Da mặt anh có thể dày hơn nữa không?"
Bạc Cẩm Niên khoanh tay trước ngực, nhìn cô chằm chằm một cách khó hiểu:"Sao, vẫn còn tức giận chuyện hôm đó ở bệnh viện?"
Nhắc tới chuyện ngày đó, mặt Điền Linh Vân lập tức đỏ bừng, cô nhấc chân đá qua, người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, một tay chế trụ mắt cá chân của cô, cô vốn mặc váy dạ hội xẻ cao, động tác này hiện ra hết.
Cảm nhận được những đôi mắt sắc mị xung quanh, Bạc Cẩm Niên vội vàng buông chân cô ra, ánh mắt sắc bén quét qua, những kẻ đang rình coi lập tức rụt trở về..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play