Bạc Cẩm Niên ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy người phụ nữ một chân mang dép lê đứng ở cửa phòng ngủ, trong mắt cô đầy lửa giận trừng anh:"Bạc Cẩm Niên, chết không biết xấu hổ, anh lập tức cút ra ngoài cho tôi"
Bạc Cẩm Niên khom lưng nhặt chiếc dép màu tím nhạt rất nữ tính, anh chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm mắt cá chân mảnh khảnh của cô, đem dép xỏ vào.
"Vẫn không đổi được tật xấu tức giận là lấy dép đập người, nhưng lần này nhắm cũng
chuẩn xác hơn không ít.
Điền Linh Vân nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, trước kia anh chỉ độc mồm độc miệng, hiện tại kết hợp thêm cả không đứng đắn,
ba năm qua rốt cuộc anh đã trải qua cái gì, tại sao tính tình biến đổi lớn như thế?
"Đừng để tôi nói lần thứ ba! "Nói xong, cô xoay người đi vào phòng ngủ, ném cánh cửa rung trời.
Bạc Cẩm Niên nhìn cửa đóng chặt, không sao cả nhún nhún vai, xoay người đi vào phòng khách, thấy Mạc Thần Dật đứng bất động, anh khẽ cười nói:"Sao không đi, đang đợi dép à?"
Mạc Thần Dật trong lòng cực kỳ thất bại, từ trước đến nay, Điền Linh Vân tính tình ác liệt gì cũng chỉ phát tiết với Bạc Cẩm Niên, có lúc anh tình nguyện bị cô chửi mắng trút giận cũng không bao giờ được.
Anh lạnh lùng nhìn Bạc Cẩm Niên một cái, xoay người rời đi.
Bạc Cẩm Niên đi theo cửa lớn, vừa đi vừa vẫy tay:"Hẹn gặp lại"
Chờ bọn họ đi hết, Mặc Bắc Trần đứng lên, nhìn Cố Thiển nói: "Thiển Thiển, chúng ta cũng đi thôi"
Cố Thiển nhìn đầy bàn thức ăn chưa động đậy, cô nói: "Em dọn dẹp nhà bếp trước đã, nếu anh gấp trở về, không cần chờ em"
Mặc Bắc Trần vén ống tay áo lên:"Anh cùng em thu dọn"
Cố Thiển lập tức luống cuống:"Không cần đâu, em sẽ nhanh xong thôi"
Mặc Bắc Trần đứng lên ung dung thu dọn bát đũa, Cố Thiển kinh ngạc nhìn anh, trong lòng có loại tư vị phức tạp không nói nên lời.
Có lẽ vì sau khi dọn ra ngoài không cần mỗi ngày đối mặt với anh đỡ áp lực phần nào.
Mỗi khi trở về Mặc gia, Mặc Bắc Trần vẫn luôn tự xuống bếp nấu cơm cho cô, tuy là mùi vị không phải dễ ăn lắm, nhưng người làm có nói, lúc anh thái rau cắt bị thương tay, hoặc lúc xào nấu bị dầu làm phỏng.
Nói thế nào cũng là thân phận cao quý, vì cô rửa tay nấu canh, cô không phải người không biết tốt xấu chỉ là nghĩ tới những gì anh gây ra cho Thẩm Trường Thanh, cô lại không thể dễ dàng tha thứ được.
-------
Ba ngày sau, Ngôn Lạc Hi nhận được thông báo từ đoàn làm phim, cô đã được chọn làm nữ chính Bạc Sênh Tiêu trong.
Lúc nhận điện thoại, quả thực khó tin.
"Anh chắc chắn là tôi?"
"Trên danh sách không sai, biểu diễn của cô Ngôn để lại cho chúng tôi ấn tượng khó quê, nghi thức bấm máy dự định mùng sáu tháng giêng, tới đó phiền cô sắp xếp thời gian đến sớm một chút trang điểm chụp ảnh"
Ngôn Lạc Hi mừng rỡ như điên:"Được, gửi địa chỉ cho tôi, tôi nhất định đến đúng giờ".
"Được rồi"
Cúp điện thoại, Ngôn Lạc Hi rất nhanh nhận được tin nhắn báo địa điểm, tâm tình cô phấn khích tột cùng.
Nói đến danh tiếng hiện tại của cô, không ít lời mời tham khảo kịch bản, kỳ thật không sợ không có phim đóng, nhưng muốn vươn lên tầm cao mới, nhất định thử sức mình qua một vài vai diễn kinh điển.
Bộ phim kịch bản nổi bật, tính cách nữ chính tương đối đặc biệt rất dễ phát huy tính sáng tạo trong vai diễn, nội dung đặc sắc, kết hợp với nam chính cùng nhau thay đổi quả thật hấp dẫn.
"Điền Điền à, vai diễn mình lấy được rồi"
Buổi tối Ngôn Lạc Hi muốn tham gia hoạt động tuyên truyền, lúc này ở phòng làm việc trang điểm, thấy Điền Linh Vân tới, lập tức đem tin tức tốt này nói cho bạn biết.
Điền Linh Vân ngẩn ra, Nhị Lạc nhận được vai này, có nghĩa là trong nửa năm tới đây cô sẽ tiếp xúc với Bạc Cẩm Niên.
"Chúc mừng cậu"
Ngôn Lạc Hi nhìn bộ dạng miễn cưỡng của Điền Linh Vân, cô nói:"Điền Điền, cậu có để ý không? Nếu phiền lòng chúng ta có thể từ bỏ bộ phim này"
"Nói ngu ngốc cái gì vậy, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, tôi không đến mức không thể phân biệt rõ ràng"
Điền Linh Vân cũng biết bộ phim này nếu như nổi tiếng, đối với sự nghiệp diễn xuất của Ngôn Lạc Hi ảnh hưởng rất lớn.
Bỏ qua ân oán cá nhân giữa cô và Bạc Cẩm Niên, bộ phim này do Bạc Cẩm Niên làm đạo diễn, khiến cô vô cùng chờ mong thành quả học tập ba năm nay của anh ở nước ngoài.
Ít nhất có thể an ủi trái tim cô, năm đó quyết định buông tay là đúng đắn.
"Ừ, mình biết Điền Điền rất mạnh mẽ, hôm nào chúng ta phải cùng ăn mừng mới được"
Ngôn Lạc Hi thật muốn hỏi Điền Linh Vân
hai ngày nay có đi gặp Bạc Cẩm Niên hay không, nhưng nhìn bộ dạng này, hẳn là không có.
Hai cô thật đúng là cặp chị em rắc rối, con đường tình yêu cứ phải gập ghềnh khó đi.
Buổi họp báođược tổ chức tại sảnh tiệc lầu một khách sạn Đế Đô, hơn trăm nhà truyền thông đến, đội hình mạnh mẽ, là đãi ngộ mà tất cả điện ảnh trước khi công bố đều không có.
Bộ phim này do Trịnh Học Thành làm đạo diễn, Ngôn Lạc Hi, Khanh Tuấn Hi, Bạch Kiêu, Tiêu Tiểu Tiểu diễn viên chính, sức ảnh hưởng của ông vua phim thanh xuân vườn trường và người đoạt ảnh đế hai lần
thật sự không thể khinh thường.
Từ lúc bắt đầu bấm máy đến khi ra công chiếu chính thức, điện ảnh và truyền hình Hoàn Á đã tận dụng nguồn lực tốt nhất để quảng bá, chỉ vừa tung ra đoạn phim ngắn đã thu hút rất nhiều khán giả trẻ, thậm chí trước khi ra mắt đã có sức ảnh hưởng lớn.
Trong buổi họp báo tối đó, Ngôn Lạc Hi tham dự với đồng phục mới mẻ cùng chân váy xếp ly màu trắng, tóc đen dài thẳng đặc trưng, cảm giác là một cô gái ngoan ngoãn khiến người ta không khỏi chú ý.
Sau khi cô cùng Khanh Tuấn Hi, Bạch Kiêu xuất hiện, đèn flash vẫn không ngừng, khi ảnh chụp bọn họ thông qua truyền thông đăng lên weibo, tạo thành một vòng chấn động mới.
"Oa oa oa, bộ phim này nhan sắc siêu đỉnh, tôi nhất định phải đến rạp chiếu phim liếm màn hình, không ai được cản tôi"
"Lạc Bảo nhà ta và Bạch ảnh đế có phải đang mặc trang phục tình nhân không?"
"Ngao ngao, bị nhan sắc Lạc Điện chinh phục rồi, Bạch ảnh đế cùng Khanh Tuấn Hi cũng tuyệt vời, chờ mong đến ngày công chiếu"
Buổi họp báo kết thúc, Ngôn Lạc Hi trở lại hậu trường tẩy trang, mới vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy phía sau nhân viên công tác hô lên:"Chào cô Phó"
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn vào gương trang điểm, Phó Du Nhiên đang đi về phía mình.
Cô híp mắt, người đến lại có ý đồ xấu xa gì nữa đây.
Phó Du Nhiên đã ở sau lưng, ngạo mạn nhìn cô nói:"Ngôn Lạc Hi, tôi có vài lời muốn nói với cô"
Ngôn Lạc Hi bình tĩnh tẩy trang:"Tôi nghĩ giữa tôi và cô Phó không có gì để nói"
"Vậy sao? Tôi thấy chúng ta nhiều chuyện để nói, ví dụ là Nhị ca và mẹ ruột cô".
Phó Du Nhiên kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống, tựa lưng bắt chéo chân.
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, trong lòng ghê tởm như nuốt một con ruồi, cô lạnh lùng nói:"Cô Phó đây là muốn nói gì?"
"Biến mất hoàn toàn khỏi Nhị ca tôi, nếu không tôi sẽ ra tay với cô".
Phó Du Nhiên gọn gàng dứt khoát nói.
Ngôn Lạc Hi buông bông tẩy trang xuống, nhìn Phó Du Nhiên:"Thật xin lỗi, con người tôi trời sinh phản cốt, cô càng muốn tôi rời khỏi anh ấy, tôi lại càng phải bên cạnh anh ấy.
Đúng rồi, tôi vốn đã định ly hôn, nhưng nếu cô nóng lòng không đợi được tìm tới cửa nhà tôi như vậy, tôi đành phải không bao giờ rời đi.
Tại sao tôi phải để cô đạt được ý nguyện?"
"Cô..."
Phó Du Nhiên lửa giận cuồn cuộn giơ tay hướng xuống một cái tát nhưng nửa đường đã bị Ngôn Lạc Hi chặn lại, cô híp mắt nói.
"Tôi còn nhớ rất rõ lời cô nói hôm đó, cô và Lệ Dạ Kỳ đã hoà hợp, bây giờ chạy tới đây tìm tôi tra hỏi chẳng phải là tự vả miệng?"
Phó Du Nhiên đồng tử phóng đại, dùng sức rút tay về:"Ngôn Lạc Hi, cô vĩnh viễn không biết tôi vì Nhị ca trả giá cái gì, cho dù không ly hôn, người Lệ gia cũng sẽ không thừa nhận thân phận của cô".
"Cô vì anh ấy trả giá cái gì, thì đi tìm mà nói anh ấy biết, để anh ấy đáp lại tình cảm này của cô, nói với tôi có ích lợi gì? Tôi đâu có nợ cô".
Ngôn Lạc Hi thản nhiên nói xong, cô đứng dậy đi tẩy trang.
Phó Du Nhiên trừng mắt nhìn bóng lưng cô, trong lòng căm ghét không phục.
Tại sao cố gắng nhiều như vậy vẫn không thể khiến Nhị ca hồi tâm chuyển ý, còn Ngôn Lạc Hi là con gái tội phạm buôn người lại nhận được mọi thứ ưu ái trên đời?
Ngôn Lạc Hi rửa mặt xong đi ra, Phó Du Nhiên đã rời đi, cô lau mặt, ánh mắt có chút mơ màng.
"Lạc Hi"
Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần, thấy Bạch Kiêu vừa đi vừa cười bước đến, cô thu dọn tâm tình, mỉm cười:"Anh sao còn ở đây?"
"Ừ, đang đợi em, đi thôi, em vẫn còn nợ anh bữa cơm".
Bạch Kiêu cầm lấy áo lông cô treo trên giá áo phủ lên vai cô.
Sau khiđóng máy, anh nhận một bộ phim quay ở nơi khác.
Buổi sáng mới chạy về Đế Đô, nhìn thấy cô mọi mệt mỏi liền bị quét sạch.
Ngôn Lạc Hi lại nhớ tới đu quay hôm đó, tâm ý anh cô nhìn hiểu, chỉ là anh không nói, cô cũng sẽ giả vờ như không biết.
"Được rồi, chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay đi"
"Vậy chúng ta đi thôi".
Bạch Kiêu thân sĩ lui hai bước, mời cô đi trước.
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, cùng Bạch Kiêu đi ra khỏi khách sạn.
Đến trước cửa, đập vào mắt chiếc Bentley màu đen quen thuộc, không cần nhìn cũng biết là ai ở đó.
Người đàn ông nghiêng người, dựa vào thân xe hút thuốc.
Ngôn Lạc Hi nheo mắt lại, đột nhiên hiểu ra nguồn gốc bệnh dại từng cơn bộc phát của Phó Du Nhiên.