Ngôn Lạc Hi khẩn trương nhìn ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của người đàn ông khiến cô cảm thấy tâm hoảng ý loạn.
Nhất là khi hai người còn ở không gian cực nhỏ trong phòng thay đồ làm cô cảm thấy ngộp ngạt không thở nổi.
Đối mặt với sự khiêu khích của Lệ Dạ Kỳ cô không sợ há miệng thét to lên: "Đến...
Âm thanh chữ "người" còn chưa phát ra, trước mắt hoa lên miệng đã bị một bàn tay lớn che lại, tim cô đập cứng lại, mắt hạnh mang theo bối rối vô thức lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc.
Cô chớp chớp mắt, hai người rõ ràng cách nhau một khoảng, sao anh lại chạy đến trước mặt cô?
Bàn tay kia của người đàn ông tự động vòng quanh eo cô gái, anh cụp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt đen như mực của cô, trong con ngươi trong trẻo phản chiếu dung nhan điên đảo chúng sinh của anh, anh mỉm cười, khóe môi nhếch lên ý cười ôn đạm: "Không ngoan, phải chịu phạt"
Nói xong, ngón trỏ khớp xương rõ ràng của người đàn ông dừng ở trên môi cô, đầu ngón tay mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, hành động của anh rõ ràng cũng không quá phận, không hiểu sao làm cho lòng người sợ hãi.
"Anh! "Ngôn Lạc Hi tức giận trừng mắt nhìn.
"Anh làm sao?" Lệ Dạ Kỳ cúi người chậm rãi tới gần, giọng nói từ từ dán vào tai cô rất trầm thấp.

Ánh mắt kia càng ngày càng u ám, có hai đám lửa nho nhỏ ở trong mắt nhảy nhót khiến cô hoảng loạn.

Ngôn Lạc Hi lui về phía sau, lưng đã để lên tường, căn bản không còn đường lui vừa mở miệng, môi đã bị môi anh ngăn chặn nuốt vào  lời cảnh cáo chưa kịp thốt ra bên ngoài.
Ngôn Lạc Hi bỗng dưng mở to hai mắt nhìn đôi mắt sâu thẳm, hơi thở thuốc lá mới mẻ quanh quẩn ở chóp mũi gần như muốn cô hít thở không thông.
Môi dần dần tăng thêm sức mạnh làm cho đầu óc cô trống rỗng, cực kỳ sợ, nhịn không được nắm tay dùng sức đánh bả vai anh, nức nở kháng nghị không muốn bị anh khi dễ.
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày nghĩ tới vừa rồi cô cùng Phó Luân mắt đi mày lại nói đùa vui vẻ, trong lòng có chút không vui.
"Khốn kiếp, anh buông tôi ra,có người đang tới"
Ngôn Lạc Hi bối rối, Lệ Dạ Kỳ tự nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, anh thở hổn hển buông cô ra cằm đặt trên vai cô, chờ hơi thở bình ổn lại.
"Cốc cốc cốc " cùng với tiếng gõ cửa là giọng của thợ may Lý.
"Chị Ngôn đã thay quần áo xong chưa? Đạo diễn bảo tôi đến gọi chị mau mau chút"
Ngôn Lạc Hi nhìn người đàn ông tựa như dã thú khổng lồ nằm trên vai cô, giọng run nhẹ, "Được, sắp xong rồi"
"Có cần tôi hỗ trợ gì không?"
Thợ may Lý không nghi ngờ hỏi.
"Không, tôi mặc được, tôi lập tức ra ngoài ngay."
Giọng nói của Ngôn Lạc Hi đã trấn tĩnh lại, phải là dụ dỗ người ta đi trước kế tiếp tìm người đàn ông khốn kiếp này tính sổ!
"Được, tôi báo lại với đạo diễn Hứa một tiếng"
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, bên ngoài phòng thay quần áo lại khôi phục yên tĩnh.

Ngôn Lạc Hi đẩy người đàn ông ra, hung tợn trừng mắt nói:"Bây giờ mau cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh"
Lệ Dạ Kỳ nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt trở nên ôn hòa, anh cầm lấy áo đỏ thẫm ngoắc ngoắc ngón tay với cô:
"Lại đây, anh mặc cho em"
Ngôn Lạc Hi lập tức khoanh tay trước ngực:"Không cần!
Lệ Dạ Kỳ ngước mắt nhìn không chớp mắt, đôi mắt nheo lại ngũ quan tuấn mỹ nhiễm cảm xúc nguy hiểm nào đó:"Mèo hoang, thật sự chọc giận anh, anh ở chỗ này xử lý em"

Ngôn Lạc Hi lo sợ bất an nhìn anh, trải qua vừa rồi biết rõ người này dám nói dám làm.

Nhìn anh bắt đầu chậm rãi cởi nút áo sơ mi, cô vừa tức vừa vội tiến lên.
Cô gái đâm vào lòng anh, người đàn ông lui về phía sau vài bước, lập tức ngã ngồi xuống ghế, bàn tay to lại gắt gao ôm lấy eo cô lo lắng mà trêu chọc:"Em nhiệt tình như vậy, anh sẽ chịu không nổi"
Ngôn Lạc Hi giơ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trừng xuống, được tiện nghi còn ở đó khoe mẽ? Làm gì có đàn ông nào như anh ta!
Nghĩ đến cô liền mở miệng châm chọc:"Trông như vậy mà thích mặc quần áo cho phụ nữ, kiếp trước là thái giám sao?"
"Có phải thái giám không thử một lần rồi biết?" Giọng Lệ Dạ Kỳ trầm thấp mang theo sự mê hoặc khiến người ta rơi xuống vực sâu.
Ngôn Lạc Hi bị dọa không hề nhẹ, nghe được lời chế nhạo vẫn nhịn không được mà phản kích:
"Phòng thay quần áo nhỏ như vậy anh xác định kéo dài được sao?"
Ánh mắt người đàn ông tối sầm, "Nếu em muốn thử, trên tường, trên ghế, trên sàn nhà, chúng ta đều có thể tới một lần"
Ngôn Lạc Hi: "....." đỏ mặt, nói về độ trơ trẽn của ai đó, cô phải cúi đầu nhận thua!
Lệ Dạ Kỳ mang theo cô đứng dậy, anh vén áo đỏ thẫm lên đáy mắt dâng trào một đám lửa, giọng nói khàn khàn từ tính:"Nâng cánh tay lên!"
Ngôn Lạc Hi mím môi, vẫn nghe lời giơ cánh tay lên.

Lệ Dạ Kỳ vòng tới trước mặt cô, ngón tay thon dài rõ ràng khớp xương hơi ngại, vụng về buộc dây áo, áo cưới cổ trang phức tạp, tầng tầng chồng lên nhau, anh nhìn cô gái trước mắt từ dịu dàng đến đoan trang, đáy mắt nhiễm một nụ cười mỏng manh.

Anh cúi người, môi mỏng dán vào tai cô, dịu dàng ca ngợi:"Em rất đẹp!"
Ngôn Lạc Hi lỗ tai ngứa ngáy, hai má không tự chủ đỏ bừng giống vừa nhuộm màu son.

Cô tiếp tục trừng mắt, hờn dỗi nói:"Khẩu mật phúc kiếm* mau cút ra ngoài, để người khác bắt gặp, tôi còn lăn lộn   ở trong đoàn làm phim được hay không?"
Đôi môi mỏng của Lệ Dạ Kỳ chứa ý cười ấm áp, cũng không làm khó cô nữa, bây giờ anh rất sảng khoái đi ra khỏi phòng thay quần áo.
Chờ tiếng bước chân đi xa, Ngôn Lạc Hi mới đẩy cửa ra ngoài đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, người thợ làm cho cô nhao nhao đi tới, bắt đầu tạo hình.
Một giờ sau, trang điểm cùng tạo hình đều hoàn thành, một cô công chúa kiều diễm chờ gả quyến rũ từ
trong sử sách bước ra, váy đỏ kiều diễm phong cách cổ trang tôn quý rực rỡ và mê người.
*Chú thích:
[Khẩu mật phúc kiếm: người bề ngoài miệng nói rất hay nhưng bên trong thì rất hiểm độc]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play