Lệ Dạ Kỳ đánh giá cô một cái, dáng người gầy gò, áo thể thao che khuất mông lộ ra hai chân dài trắng nõn khiến  ánh mắt anh ảm đạm, trên người nha đầu này lúc nào cũng không tản ra một cỗ hơi thở thanh thuần hấp dẫn.
Anh chậm rãi đi qua, đứng lại trước mặt cô, đưa khay qua, "Canh gừng vừa nấu uống một chút, khử hàn”
Ngôn Lạc Hi rũ mắt nhìn canh gừng bốc khói trắng cuồn cuộn, cô đưa tay bưng lên, cười híp mắt nói: "Anh tự nấu à?”
“Ừ.

"Lệ Dạ Kỳ buông cánh tay xuống, tầm mắt rơi thẳng lên người cô, áo thể thao màu xanh sẫm tôn lên làn da trắng mềm mại của cô, hơn nữa hai đôi chân dài mịn màng kia, khiến anh không nhịn được nhớ tới mùi vị mất hồn của cô quấn bên hông anh.
Ngôn Lạc Hi bị ánh mắt xích quả của anh nhìn đến cả người mất tự nhiên, cô nói: "Sao vậy?”
“Không có gì, canh gừng sắp nguội rồi, mau uống đi”.Lệ Dạ Kỳ thúc giục.
“À.

"Ngôn Lạc Hi cúi đầu uống một ngụm, canh gừng cay khiến cô không nhịn được nhíu mày, cô lè lưỡi:"Cay quá”
“Ừ, cho thêm chút gừng thái lát”.
Ngôn Lạc Hi nghĩ đây là ý tốt của anh, không muốn phụ lòng, cô cầm bát uống một hơi, cảm giác chóp mũi đều bị cay ra mồ hôi, bát trong tay bị anh rút đi.

Một giây sau, cô bị anh kéo vào trong ngực, cô kinh ngạc ngẩng đầu, đôi môi mỏng của anh đã đ è xuống, nỉ non giữa răng môi cô:"Phu nhân, anh muốn em”
Đồng tử Ngôn Lạc Hi hơi phóng đại, anh ôm cô lùi về phía sau, hai người cùng ngã xuống giường, Ngôn Lạc Hi chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ trái tim bất an của cô chỉ có dùng phương thức như vậy để giảm bớt.
“……”
Xe taxi dừng ở bên ngoài Mặc gia, Cố Thiển từ trên xe bước xuốngckinh ngạc đứng ở cạnh cửa, nhìn biệt thự đèn đuốc sáng trưng dưới bóng đêm, tựa như một con dã thú há to miệng phun máu, sẽ nuốt chửng cô.
Cô níu lấy ba lô trên lưng, hai chân chìm như đổ chì.
Cô có bao nhiêu mâu thuẫn nơi này, liền có bao nhiêu không muốn trở lại nơi này, nhưng lại không thể ngỗ nghịch mệnh lệnh của Mặc Bắc Trần.
Làm sao vậy? Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong biệt thự, cô liền hoảng hốt muốn chạy trốn.
Phía sau có ánh đèn dò xét, bóng dáng của cô bị kéo thật dài dưới đèn xe, cô giơ tay che khuất mí mắt, xuyên thấu qua ánh đèn sáng ngời nhìn thấy một bóng dáng cao lớn cao ngất từ trong xe đi xuống.
Người đàn ông đi ngược chiều, từ từ đứng lại trước mặt cô, "Gọi điện thoại cho em sao không nhận?”
Cố Thiển xuyên qua kẽ tay nhìn khuôn mặt tuấn tú rõ ràng trước mắt, cô mãi cũng không thể nhìn thẳng vào anh, tựa như trong lòng vẫn luôn trốn tránh sự thật bọn họ phát sinh quan hệ.
“Không nghe thấy”.
Mặc Bắc Trần nhíu mày, giơ tay kéo tay cô, Cố Thiển phản xạ có điều kiện lui về phía sau vài bước, động tác mâu thuẫn khiến Mặc Bắc Trần trong nháy mắt nheo mắt lại.
“Vào đi, bên ngoài lạnh.

"Mặc Bắc Trần buông tay, đút vào túi quần, xoay người đi vào biệt thự.
Cố Thiển nhìn bóng lưng anh, tịch mịch mà cô độc, lại lộ ra vẻ tổn thương nhàn nhạt.

Cho đến khi anh đi được một khoảng cách, cô mới chậm rãi đuổi theo.
Nếu như có thể, cô hy vọng cả đời cũng đừng đặt chân đến nơi này nữa.
Mặc Bắc Trần đi rất chậm, cố ý chờ nhưng tốc độ rùa đen của cô vẫn khiến trong lòng anh căm tức.
Anh vì cô mà đặc biệt trở về, cô lại giống như tuyệt không hiếm lạ.
"Trong khoảng thời gian này đi làm thế nào, có vất vả hay không?" - Mặc Bắc Trần cúi đầu mở miệng, đánh vỡ trầm mặc giữa hai người.
Cố Thiển ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh dừng lại nhìn mình, cô hốt hoảng cúi đầu, tích chữ như vàng nói: "Không sao”

"Ân." đề tài kết thúc, Mặc Bắc Trần chờ cô đi tới bên người mới chậm rãi đi theo, hai người hiện tại quan hệ cách được bao xa anh tự nhiên biết.
Rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể thay đổi loại tình huống trước mắt này?
Vào nhà, Cố Thiển thay giày ở cửa chính, cô cảm thấy phía sau có hai ánh mắt nóng rực chiếu vào người mình, luôn cảm thấy rất không được tự nhiên, từ sau chuyện đó không còn cách nào thản nhiên ở chung với anh nữa.
Im lặng ăn cơm tối xong, Cố Thiển về phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra, tóc cô ướt sũng khoác lên vai, đang chuẩn bị mở máy tính thu bưu kiện, cửa phòng bị người gõ vang, cô gần như phản xạ có điều kiện nhìn chằm chằm vào cửa, "Ai?"
“Anh”.Giọng nam trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến.
Cố Thiển tâm thần đại loạn, cúi đầu nhìn mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình, cô vội vàng cầm một cái áo khoác mặc vào, bọc mình thật chặt, cô mới hỏi: "Có việc gì?"
“Điện thoại của em ở dưới lầu, vẫn luôn đổ chuông”
Cố Thiển nhìn trong tay, quả nhiên không có điện thoại di động, cô hận tính cách vứt bừa bãi của mình, thấp giọng nói: "Em..

không phải điện thoại quan trọng gì, không cần nghe."
“Là Điền Linh Vân gọi tới.”
Cố Thiển mím môi, Điền Linh Vân gọi vào lúc này nhất định có chuyện quan trọng, cô không thể bởi vì tùy hứng mà chậm trễ công việc của chị Lạc Hi.
Cô cắn chặt răng, chậm rãi đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng kéo ra một khe hở, xuyên qua nhìn người đàn ông bên ngoài, anh mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo vén nửa lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Cả người tản ra hơi thở hormone nam tính, khiến cô hoảng hốt, "Đưa điện thoại cho em đi.”
Mặc Bắc Trần híp mắt, thái độ cô hiện tại đề phòng anh, như là đề phòng sắc lang, anh thật muốn đối với cô như thế nào một cánh cửa căn bản ngăn không được.
Anh đưa điện thoại qua, cách cửa còn một chút, muốn cô mở cửa ra một chút, tự mình đưa tay ra ngoài lấy.

Sau khi hiểu rõ ý đồ của anh, Cố Thiển trong lòng tràn đầy tức giận quả nhiên không thể lơ là với anh được, cô kéo cửa ra một chút, vừa đưa tay qua muốn lấy điện thoại cổ tay đã bị túm lấy.
Cô khiếp sợ trừng to hai mắt, một giây sau, Mặc Bắc Trần đã túm cổ tay của cô, đem cô từ trong cửa kéo ra ngoài.
Cố Thiển bị kéo lảo đảo một cái, cả người đều nhào vào trong ngực anh, vẫn có ý thức đưa tay chống lại để tránh khoảng cách giữa hai người quá gần.
“Anh!”
Mặc Bắc Trần cúi đầu, đem cằm đặt ở trên vai của cô, thanh âm khàn khàn đến cực hạn:"Thiển Thiển, anh đã nhẫn nhịn đến cực hạn, em nói cho anh biết, còn phải chờ bao lâu, em mới có thể tiếp nhận anh?"
Trong giọng nói khàn khàn của anh cất giấu thống khổ thật sâu, người yêu ở ngay bên cạnh cái gì cũng không thể làm, loại cảm giác bất lực này làm người ta sắp nổi điên.
Cả người Cố Thiển run lên, bọn họ cách quá gần, gần đến mức hơi thở của anh trực tiếp phun lên cổ.
Cô tâm hoảng ý loạn, muốn đẩy ra, lại bị ôm thật chặt, cô nhắm mắt lại, lông mi một mực run rẩy, "Em...!chỉ coi anh là đại ca tôn kính"
Mặc Bắc Trần tâm bị lời của cô hung hăng đánh trúng, anh thống khổ nói nhỏ”"Chúng ta không có quan hệ huyết thống, mà hiện tại, anh là đàn ông của em, Thiển Thiển, em không nhận thức được sao?"
Thân thể Cố Thiển run rẩy như trấu, nước mắt phút chốc trào lên.
“Tôi không muốn.”
____________________.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play