Tại phòng ăn Lệ gia, Tiết Thục Dĩnh ngồi ở đấy tay chống cằm, nhìn Lệ Trí Khiêm đối diện ăn sủi cảo.
“Tiểu Trí, nếu không thì con cưới Du Nhiên đi?"
“Khụ khụ khụ! "Lệ Trí Khiêm bất giác bị lời bà nói làm cho ho sặc sụa không ngừng, khuôn mặt tuấn tú càng nghẹn đến đỏ bừng.
Tiết Thục Dĩnh không nhanh không chậm đưa khăn giấy qua:”Nhìn con vui vẻ như vậy kia mà nếu con cũng đồng ý, mẹ đi tìm thiếm hai nói chuyện, tuy người Du Nhiên vừa ý là Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất đã kết hôn rồi”
Tiết Thục Dĩnh nói xong muốn đứng dậy đi tìm vợ Lệ nhị gia.
Lệ Trí Khiêm túm lấy tay bà, sặc đến mức hai mắt đều chứa đầy nước mắt:"Mẹ, mẹ, con mắt nào của mẹ thấy con vui vẻ?"
“Ai, mẹ hiểu mà, con cả ngày đợi ở trong phòng nghiên cứu, không có cơ hội tiếp xúc nữ nhân, Du Nhiên bộ dáng xinh đẹp, lại cùng con thanh mai trúc mã, biết gốc biết gốc gác cưới về nhà cũng không tệ."
Lệ Trí Khiêm toát mồ hôi lạnh:”Con không muốn!”
“Không cần? "Tiết Thục Dĩnh nhìn bộ dáng Lệ Trí Khiêm, bà nhíu mày nói:"Tiểu Trí, con chắc không phải xấu hổ chứ? Ôi trời, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, tới tuổi thì kết hôn thôi có gì phải ngại”
Lệ Trí Khiêm có đôi khi cảm thấy mẹ mình thật sự thần kinh quá lớn, chẳng lẽ bà nhìn không ra Du Nhiên thích chỉ mỗi mình Tiểu Thất sao? Anh đau đầu che trán:"Mẹ, loại chuyện này con sẽ chú ý, mẹ đừng đem cái Tiểu Thất không cần nhét cho con”
Tiết Thục Dĩnh vỗ một cái, có chút buồn bực nói: "Cái gì gọi là Tiểu Thất không cần nhét cho con, Du Nhiên là cô gái tốt, dù sao đều là gả vào Lệ gia, lão đại lão nhị đều không sao cả”
“......”

Lệ Trí Khiêm vô lực nói:" Mẹ, mẹ…”
Tiết Thục Dĩnh bỗng nhiên cúi người xuống, đôi mắt nhìn gần anh:"Vừa rồi mẹ nhìn thấy hai đứa nói chuyện ở hành lang, không khí rất tốt, ở cùng một chỗ cũng rất xứng đôi, cứ quyết định như vậy, mẹ đi nói với ba con”
Lệ Trí Khiêm vội vàng ném đũa đuổi theo, ôm eo bà, gấp đến độ ồn ào: "Mẹ, mẹ, con cầu xin mẹ, đừng làm loạn uyên ương, con không thích Du Nhiên, một chút cũng không thích”
Lời của Lệ Trí Khiêm, Tiết Thục Dĩnh thần sắc bỗng nhiên cứng đờ, nhìn cửa vào phòng khách ngơ ngác nói: "Du Nhiên....”
Phó Du Nhiên chỉ là xuống rót ly nước, không nghĩ tới sẽ nghe được mẹ con bọn họ đối thoại, vẻ mặt cứng đờ:”Bác…bác cả, anh cả”
“Du Nhiên…cái đó…lời Tiểu Trí nói con đừng để ở trong lòng a, Tiểu Trí, mau xin lỗi Du Nhiên, đối với con gái nói như vậy không đúng”.Tiết Thục Dĩnh có loại ảo giác gây đại họa.
Lệ Trí Khiêm liếc mắt, buông mẹ ra, nói: "Mì sủi cảo sắp nguội rồi, con đi ăn”
“Sủi cảo là Du Nhiên nấu”.

Tiết Thục Dĩnh ở sau lưng Lệ Chí Khiêm nói khẽ, đứa nhỏ này vừa rồi cùng Du Nhiên ở hành lang nói cười còn ăn sủi cảo đến vui vẻ, như thế nào không chịu thừa nhận thích Du Nhiên chứ?
“........”
Lệ Trí Khiêm dừng bước:”À, cái đó…con ăn no rồi, con lên lầu trước”
Chờ bóng dáng Lệ Trí Khiêm biến mất ở đầu cầu thang lầu hai, dưới lầu chỉ còn lại hai người xấu hổ nhìn nhau.
Tiết Thục Dĩnh gãi gãi đầu, "Du Nhiên, cái kia......”
“Bác cả gái, con không thích đại ca, người con thích là nhị ca”.

Lệ Du Nhiên nhìn Tiết Thục Dĩnh, dứt khoát nói.
Lệ Du Nhiên biết Tiết Thục Dĩnh có bao nhiêu nhiệt tình, vì lo lắng bà thật sẽ đem mình giao cho Lệ Chí Khiêm nên mới nói ra lời thật lòng, hi vọng bà không xen vào chuyện bọn họ.
Tiết Thục Dĩnh ngẩn ra, buông cánh tay xuống, trên mặt xinh đẹp xẹt qua một chút bất đắc dĩ, "Du Nhiên, Tiểu Thất đã kết hôn rồi”
“Con thích anh ấy, kết kết hôn hay không kết hôn không quan trọng, chỉ là đơn thuần thích mà thôi".

Phó Du Nhiên tâm tình sa sút, bộ dáng kia khiến người ta nhìn đến cực không đành lòng.
Tiết Thục Dĩnh xoa xoa mi tâm, "Du Nhiên, buông tay đi, con xem Tiểu Thất hiện tại rất tốt, nó......”

"Con biết, cho nên con sẽ đem phần tình cảm này giấu trong lòng, sẽ không làm anh ấy cảm thấy quấy nhiễu cho nên cảm ơn bác cả đã bận lòng, con không thể gả cho đại ca”.

Phó Du Nhiên nói xong, xoay người đi lên lầu lúc, khóe mắt thoáng nhìn đằng cửa hai người ở đó, đáy mắt xẹt qua tia nham hiểm, cũng không quay đầu lại lên lầu.
Tiết Thục Dĩnh nhìn bóng lưng Phó Du Nhiên biến mất ở lầu hai đài chậm rãi, bà nặng nề thở dài một tiếng, bà giống như làm chuyện ngu xuẩn, nhưng là bà hy vọng Du Nhiên sẽ không làm ảnh hưởng Tiểu Thất và Lạc Lạc.
Bà xoay người, bỗng nhiên nhìn thấy hai người đứng ở cửa ra vào sợ tới mức tim đập mạnh.
"Hai đứa không lên tiếng đứng đó làm gì, hù chết ta rồi”
Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần, bước nhanh về phía Tiết Thục Dĩnh, đưa tay vỗ nhẹ lưng bà.
"Mẹ, con xin lỗi, đã dọa mẹ rồi”
Tiết Thục Dĩnh bình ổn trở lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Ngôn Lạc Hi, thấy cô không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm:”Lạc Lạc, vừa rồi Du Nhiên nói......”
“Dạ, con nghe hết rồi".

Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn Lệ Dạ Kỳ:” Mẹ, mẹ nói gì cũng không ảnh hưởng đến con nhưng sẽ ảnh hưởng thái độ của Lệ đại thần”
Lệ Dạ Kỳ liếc bà một cái, lạnh lùng nói: "Mẹ, đừng làm chuyện dư thừa nữa”
Tiết Thục Dĩnh bị nghẹn một chút, bà chỉ là lo lắng Du Nhiên dây dưa không rõ, sớm muộn sẽ làm Lạc Lạc tổn thương, con trai là một người
không biết biểu đạt, căn bản không biết Lạc Lạc đang bất an cái gì.
“Mẹ vì các anh mà tan nát cõi lòng lại nói tôi làm chuyện dư thừa? Ôi, tức chết bà đây rồi”

Tiết Thục Dĩnh đứng lên, lôi kéo Ngôn Lạc Hi rời đi:”Lạc Lạc, chúng ta đi, đừng để ý đến nó”
Lệ Dạ Kỳ thấy Ngôn Lạc Hi bị Tiết Thục Dĩnh lôi đi, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, đó là vợ con”
Ngôn Lạc Hi tâm sự nặng nề đi theo Tiết Thục Dĩnh phía sau, từ lúc bước vào nhà này, dường như tất cả mọi người đang nói cùng một sự kiện, đó chính là Lệ Dạ Kỳ và Lệ Du Nhiên trước đó tình cảm rất tốt.
Mà cô tựa như người thứ ba chen chân vào, trở thành đối tượng bài xích của gia đình họ.
Vừa rồi Lệ Dạ Kỳ chỉ trích Tiết Thục Dĩnh làm chuyện dư thừa, là vì bà đem Lệ Du Nhiên giao cho Lệ Trí Khiêm nên anh không vui? Anh sẽ không bị những lời vừa rồi của cô ta làm cảm động chứ?
Kỳ thật có đôi khi cô thật sự xem không hiểu anh, một giây trước cảm thấy anh cách cô rất gần rất gần, nhưng một giây sau sẽ cảm thấy anh cách cô rất xa rất xa, xa đến mức rõ ràng trong gang tấc, cô lại không thể chạm vào được trái tim anh.
Tiết Thục Dĩnh lôi kéo Ngôn Lạc Hi ra khỏi nhà, bên ngoài gió lạnh phả vào mặt, đầu óc Ngôn Lạc Hi tỉnh táo một chút, thấy Tiết Thục Dĩnh mặc quần áo trong phòng, cô vội vàng cởi áo khoác, đặt lên vai bà.
“Mẹ, mẹ đừng giận, Lệ đại thần nói chuyện luôn ngay thẳng”
“Ừ, không phải ngay thẳng, mà là đâm tim”
Lần trước nói cô cùng Lệ Du Nhiên không thể so sánh, cô tức giận muốn chết, có lẽ anh chỉ là thói quen trực tiếp biểu đạt nội tâm của mình, mà thiếu ngôn ngữ tổ chức.
Hoặc đó chính là suy nghĩ trong lòng anh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play