Bên ngoài trời đã tối, hai người tay trong tay đi vào vườn hoa, ngồi xuống băng ghế trước đài phun nước.
Ngôn Lạc Hi nặng nề thở ra, giống như chất chứa bao nhiêu phiền muộn.
"Cố Thiển đối với Mặc Bắc Trần không hẳn là không có tình cảm, chẳng qua chính cô ấy cũng không rõ đó có phải tình yêu nam nữ hay không." Điền Linh Vân phân tích.
Ngôn Lạc Hi vài lần thử qua thái độ của Cố Thiển đối với Mặc Bắc Trần là cảm giác con thỏ trắng ngây thơ gặp phải con sói xám lớn.
"Cô ấy từ đầu đến cuối chưa từng gọi Mạc Bắc Trần là cầm thú hay cặn bã cũng chưa từng muốn nhờ pháp luật can thiệp.

Điều Cố Thiển cân nhắc nhất chính là không còn xứng đáng với Thẩm Trường Thanh nữa"
Ngôn Lạc Hi lấy tay chống cằm, nhìn suối phun trong bóng đêm:"Có lẽ Cố Thiển biết có chống đối cũng vô dụng"
"Nhị Lạc, cậu không biết Mặc Bắc Trần có bao nhiêu cưng chiều Cố Thiển đâu, nếu so với nhị Lệ thiếu năm đó, chưa chắc không bằng"
Điền Linh Vân theo học tại viện quân sự trực thuộc khu phức hợp từ tiểu học đến trung học.

Mặc dù khác lớp Mặc Bắc Trần và những người khác, nhưng đều cùng một trường.

Cho nên đối với sự tích của mấy nhân vật phong vân trong đại viện ít nhiều có chút nghe thấy, đặc biệt là Mặc Bắc Trần kẻ biến thái nhất.
Nghe nói từ khi Cố Thiển bắt đầu lên tiểu học đều là Mặc Bắc Trần tự mình đưa đón, khi đó việc học của anh ta rất nặng, mười sáu tuổi bắt đầu thực tập ở công ty cường độ cao như vậy nhưng mỗi ngày đúng giờ đều đến trường mặc kệ mưa gió.

Mặc Bắc Trần sủng muội trình độ, chỉ cần Cố Thiển nói muốn sao trên trời, anh ta cũng không chút do dự đi chế tạo phi thuyền lên trời hái xuống cho cô.
Ngôn Lạc Hi mặt mày ảm đạm nhẹ giọng nói: "Lệ Dạ Kỳ trước kia rất cưng chiều Lệ Du Nhiên sao?"
"Nói cưng chiều cũng không đúng, so với Mặc Bắc Trần vẫn còn kém xa, sỡ dĩ sự tình của Nhị Lệ thiếu lan truyền nổi tiếng như vậy là bởi vì mỗi sự kiện anh ta gây ra nhốn nháo đến cả thành phố đều biết"
"Vậy sao? "Ngôn Lạc Hi thản nhiên hỏi.
Điền Linh Vân nhìn cô không vui, gật đầu, "Ừ, Lệ nhị thiếu cùng Lệ Du Nhiên xấp xỉ tuổi tác dễ nói chuyện.

Tôi nghe Mạc Thần Dật nói, lúc đầu người Phó Du Nhiên thích là Lệ Chí Khiêm, Lệ đại thiếu Lệ gia"
"Anh trai Lệ Dạ Kỳ sao?".

Ngôn Lạc Hi kinh ngạc hỏi.
"Ừ, Lệ Trí Khiêm lớn hơn Lệ Dạ Kỳ ba tuổi, hình dung thế nào đây? Hình như không có từ ngữ để diễn tả, dù sao cũng đẹp trai đến mức khiến người ta phẫn nộ, còn nhớ trước kia tôi còn thấm mến anh ta"
Nói đến thầm mến, Điền Linh Vân không hề ngại ngùng.
Nghĩ tới gen của Lệ gia, nói Lệ Chí Khiêm đẹp trai cũng không có gì là lạ.

Ngôn Lạc Hi lại hỏi:"Sau đó thì sao?"
Lệ đại thiếu thích nghiên cứu khoa học, Lệ Du Nhiên và anh ta qua lại thời gian, sau đó được sở nghiên cứu coi trọng, bận đến mức không có thời gian yêu đương, ước chừng đối với Lệ đại thiếu vô vọng, Lệ Du Nhiên mới dời mục tiêu sang Lệ nhị thiếu."
Điền Linh Vân không thích Lệ Du Nhiên, bởi vì cả quá trình lớn lên của cô đều bị cha mẹ lấy ra so sánh cùng Lệ Du Nhiên.
"Tôi và Lệ Du Nhiên chưa từng gặp nhau nhưng năm đó ở đại viện tiếng tăm không tốt lắm, nhiều người đều nói cô ta thích ở trước mặt trưởng bối giả bộ nhu thuận, ra bên ngoài thì ỷ mình là người của Lệ gia mà kiêu căng ngang ngược."
Ngôn Lạc Hi giật mình, "Người Lệ gia chưa từng phát hiện sao?"

"Cho dù phát hiện cũng sẽ dung túng đi, dù sao hai vợ chồng không có con, đem Lệ Du Nhiên trở thành khuê nữ, cô ta chỉ cần trước mặt bọn họ giả vở ngoan ngoãn là xong"
Điền Linh Vân thở dài nói.
Kỳ thật, nói những lời này là cố ý an ủi Nhị Lạc, bởi vì nghe Lệ Du Nhiên chết đi sống lại, cô sợ Nhị Lạc đối với quá khứ của Lệ Nhị thiếu bất an trong lòng.
"Ồ!"
Thật ra, Lệ Du Nhiên cho dù là dạng người gì đối với cô cũng không quan trọng, bởi vì bây giờ giữa cô và Lệ Dạ Kỳ mới là có vấn đề chưa giải quyết.
Điền Linh Vân vươn tay ôm vai Ngôn Lạc Hi, nói:"Nhị Lạc, nếu cậu lo lắng về quá khứ của Lệ nhị thiếu và Lệ Du Nhiên, thì hãy đi nói chuyện thẳng thắn với anh ấy, hai người là vợ chồng, bên nào nhẹ bên nào nặng, tôi tin Lệ nhị thiếu trong lòng cũng biết rõ"
Ngôn Lạc Hi gục đầu xuống:"Điền Điên, nếu như....mình nói là nếu như thôi, nếu như anh cưới mình là có mục đích, thì mình nên làm thế nào?"
"Anh ta có mục đích gì?"Điền Linh Vân khó hiểu hỏi.
Ngôn Lạc Hi lắc đầu, "Không có gì, mình chỉ nói nếu như"
"Nhị Lạc, cậu có phải nghe được tin đồn gì không? Hay cậu đối với Lệ nhị thiếu không có lòng tin?"
Điền Linh Vân nhớ tới lần trước bọn họ cãi nhau, Lệ Dạ Kỳ còn đuổi tới Giang Thành, cô sớm đã nhìn ra vấn đề giữa hai người họ, Nhị Lạc vốn dĩ không có tự tin nên mới suy nghĩ lung tung lo lắng đủ thứ:
"Là không có lòng tin vào bản thân mình"
Ngôn Lạc Hi buồn bã nói, lúc trước còn bên cạnh Chiêu Nhiên cũng không có thiếu tự tin như vậy.
Rõ ràng chỉ cần cố gắng hết sức, trở thành một người ưu tú là tốt rồi, bây giờ còn lòi ra thêm một chuyện, thậm chí cô cũng không biết nên mở miệng với anh như thế nào, nói cho anh biết mẹ ruột của cô là Phó Tuyền.
"Nhị Lạc, đó là bởi vì cậu không biết chính mình tốt đẹp đến mức nào"
Điền Linh Vân thở dài một tiếng," Không nên suy nghĩ lung tung, Nhị Lạc tôi quen biết, sẽ không vì bất luận người nào mà vứt bỏ sự tin tự và bình tĩnh"

Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om, cảm giác chán nản và khó chịu, phải rất lâu sau hai người mới đứng dậy trở lại phòng bệnh.
---------
Khi Lệ Dạ Kỳ đi ra khỏi bệnh viện, Chu Bắc đã lái xe chờ ở đó, chờ anh lên xe, Chu Bắc đưa ra một cái túi giấy, "Thất gia, tất cả số liệu điều tra đều ở đây."
Lệ Dạ Kỳ nhận lấy mở ra còn chưa xem xong sắc mặt anh đã xanh mét tới cực điểm.
Bọn bắt cóc bắt được chưa?"
"Bắt được rồi, đang trên đường áp giải về thành phố, một tên trong đó bị thương nặng hôn mê".

Chu Bắc báo cáo.
Lệ Dạ Kỳ nắm chặt số liệu trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trầm giọng nói: "Lê Trang trang hiện tại đang ở đâu?"
"Ở biệt thự"
Chu Bắc sau khi biết được Lê Trang Trang là chủ mưu vẫn âm thầm theo dõi hành tung của cô ta, sẵn sàng báo cáo bất cứ lúc nào.
"Chu Bắc, đến biệt thự! "Lệ Dạ Kỳ đằng đằng sát khí nói..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play