Giang Khả Nhi mặc một chiếc váy nàng tiên cá màu vàng, tạo nên một thân hình mịn màng, với lớp trang điểm trắng sáng trên khuôn mặt, cô ấy trông giống như một phù thủy trong loạt phim đen tối, trông quá thê thảm.
May mắn thay, cô ta tự tin một cách mù quáng, cho rằng mình là ngôi sao sáng nhất trong bữa tiệc, ngẩng cao đầu kiêu hãnh đến mức có thể coi thường người khác
Điền Linh Vân che mắt, oán giận Ngôn Lạc Hi, "Trời ạ, Giang Khả Nhi mặc bộ này quả thực có cảm giác tương lai, tôi vẫn luôn phục loại màu sắc quý phái này của cô ấy, ăn mặc tục không chịu nổi.
"
Ngôn Lạc Hi bật cười.
Xuất phát từ quán tính nghề nghiệp, Điền Linh Vân không thích nhất là loại tạo hình cay mắt này, chỉ cần nhìn thấy liền không áp chế được sức mạnh hồng hoang trong lòng điên cuồng nôn mửa.
"Cậu biết cô ấy?"
"Đương nhiên là biết, Giang Khả Nhi, con gái thị trưởng Giang Thành, chủ blog trang điểm có chút danh tiếng, nhưng thường xuyên bị tôi lấy ra làm tài liệu phản diện, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật"
Ngôn Lạc Hi nhấp một ngụm sâm banh, ý vị thâm trường nói:"Thì ra là bạn cùng ngành, cậu không qua học hỏi người ta chút sao?"
"Cậu muốn tôi cay mắt chết!"
Giang Khả Nhi dạo qua phòng tiệc một vòng, sau đó tập trung vào vị trí của Ngôn Lạc Hi, lập tức đi về phía cô.
"Này, cô gái xấu xí, tôi nghe nói cô là tình nhân của Thất ca, tôi cảnh cáo cô, Thất ca là người đàn ông của tôi, tránh xa anh ấy ra cho tôi"
Giang Khả Nhi vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ vào Ngôn Lạc Hi nói.
Điền Linh Vân cười lạnh, "Giang Khả Nhi, cô ra đường không biết soi gương hả? Hay thẩm mỹ của cô có vấn đề không phần biệt được cái nào đẹp cái nào xấu?"
Giang Khả Nhi liếc xéo Điền Linh Vân, thù mới thêm oán cũ, cô ta đương nhiên đối với Điền Linh Vân không có sắc mặt tốt, "Điền Linh Vân, tôi không nói chuyện với cô, ngậm miệng thối của cô lại cho tôi"
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, lần trước tới Giang Thành, cô và Giang Khả Nhi từng có duyên gặp mặt một lần, nhưng còn chưa tới trình độ trở mặt, địch ý của cô ta đối với cô cũng có chút khó hiểu.
Bất quá bởi vì Lệ Dạ Kỳ, ngược lại có thể lý giải.
Dù sao bởi vì Lệ Dạ Kỳ, tình địch của coi đã trải rộng khắp thiên hạ.
Điền Linh Vân đưa tay lên chóp mũi quạt gió, "Ôi, không biết là ai chưa đánh răng, cái miệng này quả thực hôi thối, Nhị Lạc, chúng ta đi"
Giang Khả Nhi tức giận gần chết, tiến lên một bước, túm lấy cánh tay Ngôn Lạc Hi, thuận thế dùng rượu vang đỏ trên tay hắt lên người Ngôn Lạc Hi.
Ngôn Lạc Hi bị hắt lạnh thấu tim, cô vốn mặc lễ phục màu ngó sen, rượu vang đỏ hắt vào ngực, theo quần áo một đường xuống ướt đẫm biến thành nửa trong suốt, thậm chí cả quần bảo hộ
bên trong cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, cô cảm giác được bốn phía nhìn mình bằng ánh mắt đều nóng bỏng.
Cô vội vàng kéo khăn trải bàn quấn lên người, ngăn trở ánh mắt mê hoặc kia.
Khóe mắt thoáng nhìn nhân viên phục vụ bưng khay rượu đi tới, đợi đến trước mặt, cô trực tiếp nhấc cả khay lên người Giang Khả Nhi.
"A!"
Một tiếng thét chói tai vang lên, ly rượu cùng khay liên tiếp rơi xuống đất, lễ phục trên người Giang Khả Nhi ướt đẫm, tất cả mọi người nhìn về phía này, chỉ trỏ Giang Khả Nhi.
Giang Khả Nhi chật vật không chịu nổi cúi đầu nhìn lễ phục đỏ đỏ xanh của mình, tức giận đến toàn thân phát run, giơ tay ném lên mặt Ngôn Lạc Hi.
Nửa đường lại bị một bàn tay lớn nắm chặt lại, Giang Khả Nhi quay đầu lại, thấy Phó Luân sắc mặt xanh mét đứng ở phía sau, cô ta giãy cánh tay, nhưng không thể giãy ra.
Cô tức giận đan xen, "Phó Luân, anh buông tay em ra"
Nhìn thấy Phó Luân xuất hiện ở yến hội, Ngôn Lạc Hi cùng Điền Linh Vân đều rất bất ngờ, chỉ thấy anh đột nhiên buông lỏng, giãy dụa mạnh Giang Khả Nhi nhất thời không đứng vững, liền lui vài bước, trực tiếp ngã sấp xuống trên thảm.
Bốn phía hít vào một ngụm khí lạnh, Giang Khả Nhi ngã chổng vó, không ai đồng tình, ngược lại đều là một bộ xem kịch vui.
Phó Luân vài bước đi tới trước mặt Ngôn Lạc Hi, cởi âu phục khoác lên vai cô.
Ngôn Lạc Hi vội vàng muốn lấy xuống, lại bị bàn tay to của đè bả vai lại, "Mặc vào đi, khoác khăn trải bàn rất khó coi, yến hội vừa mới bắt đầu, đừng để cho người ta chê cười"
Ngôn Lạc Hi đang muốn nói chuyện, anh đã lấy di động ra gọi điện thoại, bảo người đưa thêm một bộ lễ phục tới.
Giang Khả Nhi hoàn toàn bị phớt lờ tức giận gần chết, đứng dậy, đưa tay chỉ vào Ngôn Lạc Hi, "Ngôn Lạc Hi, chuyện hôm nay tôi sẽ không bỏ qua như vậy, cô chờ đó, tôi nhất định khiến cô phải trả giá"
Ngôn Lạc Hi nhìn Giang Khả Nhi vẻ mặt oán giận, cô khẽ nhíu mày, "Giang tiểu thư, cứ việc tới đây".