Mưa bụi nhỏ như lông trâu rơi xuống, rất nhanh trên đầu ba người đều như rơi xuống một tầng sương lạnh.
Lệ Dạ Kỳ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bạch Kiêu gần trong gang tấc, tâm tư giấu rất sâu, cơ hồ làm người ta không cảm thấy có bất kỳ suy nghĩ không đúng mực nào đối với Ngôn Lạc Hi.
Nhưng lời Bạch Kiêu nói lại khiến trong lòng Lệ Dạ Kỳ không thoải mái cực điểm:"Bạch tiên sinh, đây là chuyện vợ chồng tôi"
Một câu hời hợt khiến trong lòng Bạch Kiêu như bị nước cuốn hắt qua, cứng đờ tại chỗ.
Đúng vậy, đây là chuyện giữa vợ chồng bọn họ, anh có tư cách gì hỏi đến? Nhưng vừa rồi lúc ăn khuya, bộ dáng trầm mặc không nói của Ngôn Lạc Hi thật sự khiến anh rất thương xót.
Trơ mắt nhìn Lệ Dạ Kỳ ôm Ngôn Lạc Hi nghênh ngang rời đi, tay Bạch Kiêu buông xuống chậm rãi nắm chặt thành quyền, cuối cùng vô lực thả lỏng, xoay người lên xe.
"Anh thả tôi xuống, tôi tự đi.
"Nước mưa lạnh lẽo rơi trên mặt, Ngôn Lạc Hi chậm rãi mở mắt, giãy dụa muốn từ trong lòng người đàn ông rơi xuống.
Cô cố tình về trễ, anh lại chẳng quan tâm, là vội vàng cùng Phó Du Nhiên ôn lại tình xưa mười năm ly biệt?
"Tỉnh rồi? "Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, nhìn đôi mắt hạnh trong trẻo của cô, anh tiếp tục nói:" Lần sau về trễ, gọi điện cho anh, anh đi đón em, không cần phiền đến người không liên quan"
Giọng nam nhân bá đạo lại có dụ.c vọng độc chiếm mãnh liệt.
Ngôn Lạc Hi khẽ a một tiếng, "Sao dám làm phiền ngài đại giá?"
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, không vui nhìn cô, "Nói chuyện đàng hoàng"
Ngôn Lạc Hi giãy dụa xuống đất, mới vừa đi được hai bước, cổ tay bị một bàn tay to lạnh lẽo chế trụ, cả người bị kéo vào trong lòng người đàn ông, cô tức giận đến đỏ mặt tía tai, thấp giọng mắng: "Buông tôi ra"
Lệ Dạ Kỳ nheo mắt, trong đôi mắt đen toát ra lệ khí, bàn tay còn lại nắm cằm cô, nụ hôn bá đạo chặn miệng cô lại, hung hăng mút hôn.
Ngôn Lạc Hi cả người cứng đờ, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt tuấn tú mơ hồ của người đàn ông, hô hấp hoà lẫn dây dưa cùng một chỗ, cô giãy dụa vặn vẹo càng lợi hại, tên khốn kiếp này, một lời không phải liền cưỡng hôn, đừng tưởng như vậy cô sẽ khuất phục.
Cô đưa tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của anh.
Tựa hồ chê tay cô vướng bận, anh chế trụ cổ tay đem ngược về phía sau, nụ hôn cực nóng lần nữa thổi quét qua.
Mưa càng lúc càng lớn, rất nhanh hai người liền ướt sũng.
Quanh thân đều lạnh như băng, chỉ có bốn cánh môi dính lại với nhau nhiệt độ càng tăng cao, Ngôn Lạc Hi giãy không ra tránh cũng không được, tim đau đến sắp nứt ra.
Cô ghét anh không giữ chữ tín, ghét anh dây dưa không rõ với người phụ nữ khác.
Một cái Lê Trang Trang còn chưa đủ, muốn lại thêm một cái Phó Du Nhiên phải không?
Cô nhắm mắt, không biết trên mặt là mưa hay nước mắt, đột nhiên dùng sức đẩy anh, đưa tay lau nước bọt trên miệng, điên cuồng hét vào mặt anh: “Đừng chạm vào tôi! "
Lệ Dạ Kỳ hô hấp dồn dập, trên người hai người đều ướt đẫm, anh nhìn cô không chớp mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ đầy chán ghét, thần kinh anh giống như bị bọ cạp đốt, nổi lên đau đớn dày đặc.
"Cùng Bạch Kiêu ở chung một đêm, trở về hành động nữ nhân thuần khiết.
Thế nào, thích anh ta?"
Trong mắt anh lửa giận ngày càng cuồng bạo, nghĩ tới khả năng này, anh rất muốn giết người.
Ngôn Lạc Hi bị giọng điệu khinh miệt của anh chọc giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng, tôi thích anh ấy"
Lệ Dạ Kỳ nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh Bạch Kiêu hô hấp nhân tạo cho cô.
Không phải anh không để tâm, chỉ là tình huống lúc đó, không có biện pháp tốt hơn.
Nhưng mà giờ phút này, anh lại ghen tị đến phát điên.
Trong lòng càng giận, vẻ mặt anh càng lạnh lùng, bình tĩnh nhìn cô vài giây, thấy Ngôn Lạc Hi trong lòng chột dạ, không nói một lời lướt qua cô, trở về biệt thự.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, giằng co vừa rồi khiến hai chân Ngôn Lạc Hi nhũn ra, cô lảo đảo ngã ngồi dưới đất, mưa to tầm tã, hốc mắt đau xót, dĩ nhiên không phân biệt rõ cái gì làm tầm mắt mình bị che mờ.
Cô che mặt, ở trong mưa khóc sướt mướt.
Tại sao!? Vẫn luôn nhắc nhở bản thân, cẩn thận bảo quản trái tim thật tốt không nên đánh mất, bởi vì bị tổn thương rất đau.
Nhưng rốt cuộc là khi nào, cô vẫn đánh mất nó rồi? Đã nói không quan tâm, vì sao trái tim lại đau như bị xé rách?
Ngôn Lạc Hi ngơ ngác trở về phòng ngủ, ở đây tối đen như mực, cô không bật đèn mà đi thẳng vào phòng tắm ngâm nước nóng.
Lúc bước ra, cả tóc cũng không lau khô, ngã choáng váng ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này rất không yên, ác mộng không ngừng, trong chốc lát mơ thấy mình còn nhỏ đuổi theo ô tô chạy, vừa chạy vừa điên cuồng kêu mẹ đừng bỏ lại con.
Trong chốc lát lại mơ thấy Lục Chiêu Nhiên cùng Lý Trí Viện lăn lộn trên giường, cuối cùng mơ thấy một màn Lệ Dạ Kỳ cúi đầu cười dịu dàng với Phó Du Nhiên, cô lập tức từ trong mộng bừng tỉnh.
Ngoài cửa sổ đã sáng rực, cô giãy dụa ngồi dậy, mệt đến mức cả người đổ mồ hôi, cổ họng đau muốn chết, giơ tay sờ trán mình, nhiệt độ thật nóng hình như phát sốt mất rồi.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, cô nhìn túi xách ném cạnh cửa, lại nhìn tấm ga trải giường chỉnh tề bên cạnh, cô nhắm mắt lại, đè nén chua xót trong lòng, yếu ớt xuống giường.
Lấy di động, cả người đau đến ngất xỉu, thở hồng hộc nhận điện thoại, cổ họng đã khàn, "Alo?"
"Chị Lạc Hi, giọng nói của chị làm sao vậy, có phải bị bệnh rồi không?" giọng nói ân cần của Cố Thiển từ bên kia truyền đến.
Ngôn Lạc Hi một lần nữa trở lại trên giường, cô ho nhẹ hai tiếng, "Hơi sốt, sao vậy?"
"Là vậy, đoàn phim hôm nay bắt đầu dừng quay, đạo diễn Trần Ca bảo em gọi hỏi chị một chút xem có biết chuyện gì xảy ra hay không? Nghe nói Thất ca tự mình gọi điện thoại đến bảo ngưng sản xuất"
Cố Thiển trong lòng mơ hồ cảm thấy xảy ra chuyện gì, nếu không Lệ Dạ Kỳ sẽ không vô duyên vô cớ đình công.
Ngôn Lạc Hi tức giận đến choáng váng đầu hoa mắt, vỗ trán, giận dỗi nói: "Dừng thì dừng đi, dù sao lãng phí cũng không phải tiền của tôi.
”
Nói xong, cô cúp điện thoại, ném di động ra xa, thở hồng hộc ngã xuống giường.
Ấu trĩ, mỗi lần cãi nhau đều lấy công việc ra uy hiếp, muốn cô cúi đầu trước anh, cô mới không cần cúi đầu trước anh.
.