Ngôn Lạc Hi tới toilet một chuyến, kinh nghiệm dự tiệc cho hay, đây luôn là nơi truyền bá tin đồn, quả thật nghe không hết thói quen tật xấu của người ta.
Cô chán nản ngồi trên nắp bồn cầu xé giấy chơi, bất chợt nghe thấy bên ngoài một đống phụ nữ đang "nhai lưỡi".
Đến rồi!!
"Có nhìn thấy người đàn ông Ngôn Lạc Hi kéo tay không? Anh ta là Lệ Dạ Kỳ, máy bay chiến đấu hội nhà giàu, ở đế đô này thuộc hàng nhân vật một tay che trời.
"Đúng rồi, thảo nào nhìn anh ấy lại cảm thấy quen mắt, cô nhắc mới nhớ, vị nhị thiếu gia này trước khi nhập ngũ khiến bao nhiêu thiên kim điêu đứng, chỉ tiếc hai mươi tuổi đã vào quân đội."
"Không sai là anh ấy, nhà tôi và Lệ gia là chỗ quen biết, không xa lạ vị nhị Lệ thiếu gia này, lúc đó tôi mới mười mấy tuổi, anh ấy tầm hai mươi, thật sự chưa từng thấy ai đẹp trai tới mức vậy"
"Ui, dẹp bộ dạng mê trai của cô ngay, có đẹp hơn người ta cũng không thèm nhìn một cái".
"Tôi nào dám mơ tưởng được anh ấy nhìn tới, người ta có người trong lòng rồi, Ngôn Lạc Hi bất quá chỉ chơi qua đường một thời gian, làm sao có thể so được bạch nguyệt quang trong lòng nhị Lệ thiếu"
Trong ô toilet, trái tim Ngôn Lạc Hi đau thắt, cô vểnh tai lên tiếp tục nghe.

Về
Lệ Dạ Kỳ cô đối với anh nhận biết rất ít, Phó Du Nhiên và anh rốt cuộc quan hệ gì, đành nhờ các chị "lưỡi dài" ngoài kia giải đáp nghi vấn trong lòng.
"Nói mau lên, trong lòng Lệ Dạ Kỳ rốt cuộc là ai?"
"Các người vừa rồi có thấy đại tiểu thư tập đoàn Hoàn Á không? Phó Du Nhiên và Lệ Du Nhiên năm đó chết trong lòng Lệ nhị thiếu giống nhau y đúc, tôi nhìn thấy mà hoảng hồn"
"Phó Du Nhiên và Lệ Du Nhiên rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"
"Chuyện này phải nói về trưởng bối Lệ gia thế hệ trước hai trai một gái.

Cha Lệ Dạ Kỳ người thường xuyên xuất hiện trên tin tức, chính là con trưởng, người thứ hai cưới vợ không con nối dỗi nên đến cô nhi viện nhận Lệ Du Nhiên là con gái nuôi.

Lệ Du Nhiên thiên tư thông tuệ, bộ dạng thanh tú động lòng người, cả nhà đều coi cô ấy là bảo bối, đặc biệt được Lệ nhị thiếu gia vô cùng cưng chiều.
"Vậy Lệ Du Nhiên vì sao chết trong lòng Lệ nhị thiếu?"
"Tin đồn bên ngoài không đủ, cha tôi năm đó còn là sở trưởng theo sát vụ này.

Lệ Du Nhiên chính xác bị tổ chức buôn người bắt cóc, Lệ Dạ Kỳ đích thân dẫn người đến giải cứu, lúc đó hỏa hoạn dữ dội, Lệ Du Nhiên vô tội bỏ mạng Lệ nhị thiếu đã ôm chặt cô ấy trong lòng.

Sau đó, anh ất dứt khoát từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn Lệ thị để nhập ngũ, thề trả thù cho Lệ Du Nhiên"
Chuyện cũ thảm thiết như thế, trong lòng mọi người đều sinh ra cảm giác sợ hãi và ớn lạnh, bọn họ không nói thêm gì rửa tay rồi rời khỏi toilet.
Ngôn Lạc Hi không nghĩ tới sẽ nghe về quá khứ đau buồn như vật, nhất thời sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cô đứng dậy, tinh thần hoản loạn đẩy cửa ô vuông ra, cách vách truyền đến tiếng nước xèo xèo, quay đầu nhìn thấy Lê Trang trang cũng khiếp sợ y cô vậy.

Ngôn Lạc Hi thu hồi thần sắc, làm như không việc gì đi tới trước bồn rửa tay.
Tiếng giày cao gót từ xa đến gần, Lê Trang Trang mở vòi nước, đặt tay dưới cổ họng, không chút để ý nói: "Ngôn tiểu thư, có ý kiến gì về những gì các cô ấy vừa nói không?"
Ngôn Lạc Hi tắt vòi nước, cố ý vung cánh tay, bắn nước tung tóe đầy mặt Lê Trang Trang mặt, cô ta lập tức nổi giận rùng mình, cô thì nhẹ nhàng nói:"Ai mà không có quá khứ?"
Đúng, thật sự cô nghĩ như vậy, ai không có quá khứ, chỉ là quá khứ của Lệ Dạ Kỳ thật sự nặng nề.
Lê Trang Trang tức giận trừng mắt nhìn cô, "Ngôn Lạc Hi, cô nhiều lắm cũng chỉ là con rối Thất ca giết thời gian nhàm chán, hiện tại chính chủ đã trở lại, tôi khuyên cô sớm tính toán, không nên đến lúc đó giống như chó nhà có tang bị Thất ca đuổi ra ngoài, vậy thì quá mất mặt đi"
Ngôn Lạc Hi mím chặt môi, mỉa mai nói: "Làm sao bây giờ, cho dù là búp bê giết thời gian nhàm chán cũng không tới phiên cô, Lê Trang Trang, cô trốn trong góc tối ghen tị đến mốc meo đi"
"Cô!" Lê Trang Trang tức giận gần chết.
"Tôi sẽ chống mắt lên mà chờ, cô mạnh miệng kiêu ngạo được bao lâu"
Trong lòng Ngôn Lạc Hi buồn bực, lười tranh chấp, xoay người rời khỏi toilet.
Theo hành lang dài dẫn lối đi ra ngoài, tới khu vực bên trong khách sạn.
Tháng mười, hoa quế thơm ngát khắp vườn, cô dựa vào cột hành lang màu đỏ thẫm, khuôn mặt Phó Tuyền cùng Phó Du Nhiên tuần hoàn luân phiên trong đầu, nhất thời tâm loạn như ma.
"Nhị Lạc, sao không đi tìm tôi mà lại trốn ở đây?"
Ngôn Lạc Hi quay đầu, nhìn thấy cô gái trang phục váy yếm ngực màu đen, mái tóc dài búi cao, khí thế toàn bộ mở ra Điền Linh Vân, cô "Ờ" một tiếng, "Cậu cũng tới đây?"
"Loại sự kiện này sao có thể thiếu tôi được chứ" Điền Linh Vân dương dương đắc ý nói xong, nhìn Ngôn Lạc Hi thần sắc buồn bực không vui:"Cậu sao vậy?"

Ngôn Lạc Hi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:"Vân Nhi, cậu nói một người chết rồi tự dưng đứng trước mặt, cậu sẽ như thế nào?"
"Thì sợ chứ sao? Khẳng định gặp phải quỷ a!!"
Điền Linh Vân nói xong, cảm thấy xung quanh vắng vẻ có chút quỷ khí dày đặc, kéo Ngôn Lạc Hi nhích lại gần.
"Nhị Lạc, cậu biết tôi sợ nhất đùa kiểu này, đừng hù dọa tôi a"
"Mình cũng hi vọng ông trời đang đùa"
Điền Linh Vân nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tâm sự nặng nề, chần chờ nói: "Nhị Lạc, xảy ra chuyện gì?"
"Hữu duyên cũng sẽ gặp lại, nếu từ đầu đã là nghịch duyên thì làm sao?"
Cô từng đóng nhiều phim truyền hình, phụ nữ am hiểm giả dối nào chưa từng diễn qua?
Nhưng mà, từ khi Phó Du Nhiên đột nhiên xuất hiện, cô biết mình đã thua, thua bởi đoạn quá khứ đau thương, thua bởi tình cảm nhiều năm không thể vứt bỏ, thua một cách thảm hại..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play