Ngày hôm sau, Lục Thâm đưa tôi đi gặp phụ huynh.

Nói thật, con người tôi khá giỏi trong chuyện giao tiếp, kể cả con chó vàng ở ngoài cửa công ty cũng sắp thành bạn thân của tôi luôn rồi.

Nhưng hiện tại, Lục Thâm đã mặc định tôi thành ‘phú bà chua ngoa’.

Tôi liền không phụ lòng anh ta mà bổ sung những chiêu thức ‘độc ác’ mà bản thân học được qua phim ảnh và tiểu thuyết.

Các động tác điển hình của các cô nàng chua ngoa kiểu nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt hếch lên, một bộ dáng chua ngoa không ai đến gần.

Tôi tạo dáng xong, Lục Thâm nói một câu:

“Cổ cô bị hỏng à?”

Tôi: “….”

“Đàng hoàng lại đi không tí nữa mệ tôi tưởng cô là người khuyết tật.”

Lâu lắm rồi tôi không đánh nhau nên giờ có chút ngứa ngáy thật đấy!

Làm việc cho Lục Thâm ba năm, tôi biết anh ta độc miệng đến cỡ nào.

Con hàng này thuộc loại Trúc Diệp Thanh, ba bước lại phun ra nọc độc, khiến người ta không thể trốn thoát.

“Không phải anh muốn tôi thành một phú bà chua ngoa hay sao?” 

Lục Thâm đỡ trán: “Đừng chỉnh sửa cái gì hết, cứ phát huy như bình thường thôi.”

“Tôi biết rồi.”

Tôi và anh ta vừa vào cửa thì thấy một người phụ nữ đang ngồi trên sofa.

Lục Thâm không mặn không nhạt gọi mẹ một tiếng.

Người phụ nữ đó không mặn không nhạt gật đầu một cái.

Nói thật, từ lúc Lục Thâm muốn tôi chọc giận mẹ anh ta, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Nào có người con nào muốn chọc tức mẹ mình đâu chứ. Kiểu nghịch tử sao?

Bây giờ thấy như vậy, cả Lục Thâm và bà Lục xem ra tình cảm mẹ con này không là bao.

Hào môn nhiều thị phi, dân thường như tôi không thể hiểu hết được.

Tôi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể chuồn được rồi.

“Người này là…” Lục phu nhân nhìn tôi nghi hoặc.

Không đợi tôi trả lời, Lục Thâm đã đưa một tay qua, ôm chặt lấy tôi, giọng điệu như tuyên bố chủ quyền:

“Mẹ, giới thiệu với mẹ một chút, cô ấy tên là Lâm Thiên Tầm, vợ yêu của con, con dâu của mẹ.”

Anh ta nói xong, còn thâm tình nhìn tôi một cái.

Tôi nghe còn thấy hãi hùng.

Tổng tài bá đạo nói lời yêu, thật khiến người ta sợ hãi.

“Mẹ.” Tôi ép giọng mình khác đi, giống mấy clip tôi xem khi còn nhỏ.

Lần này đến lượt Lục Thâm run rẩy.

Lục phu nhân không bình tĩnh được nữa, đứng lên đi về phía này, đôi mắt lạnh lùng nhìn lướt qua tôi: 

“Lục Thâm! Con đang đùa cái gì vậy, loại người như vậy mà con cũng tùy tiện đưa vào nhà sao? Còn Tiêm Nhu thì sao?

Tiêm Nhu?

Có phải là người mà Lục phu nhân rất ưng ý kia không?

“Mẹ, cô ấy không phải là loại gì, cô ấy là vợ con, là con dâu của mẹ, là thành viên của Lục gia, con hy vọng hai người có thể sống hòa thuận với nhau, còn về Tiêm Nhu…..”

Lục Thâm đột nhiên nhìn lên cầu thang.

Tôi cũng nhìn theo.

Góc cầu thang có một người phụ nữ khí chất điềm đạm, một thân mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân, mái tóc đen xõa bên vai, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng khiến cho người khác khó quên.

“Oa.” Tôi khẽ giọng thốt lên.

Lục Thâm bị mù sao, một mỹ nữ xinh đẹp như vậy cũng không cần sao?

Quá kén chọn.

Mỹ nữ nghe vậy, trên mặt hiện ra ba phần bi thương ba phần bất an bốn phần đau đớn, thay đổi chóng mặt.

Lục Thâm lạnh nhạt nói: “Sức khỏe của cô ấy cũng đã tốt hơn, có thể về nhà được rồi.”

Trong lòng tôi âm thầm giơ ngón tay cái lên cho Lục Thâm.

Nghiêm túc mà nói, đối đãi với mỹ nữ vô tình vô nghĩa như vậy, ngoại trừ anh ta, không có người thứ hai.

Bữa tối, một người ăn cơm khô qua ngày như tôi khi nhìn một bàn đầy ắp món sơn hào hải vị như này mà không thể ăn, quả thực so với đem tôi đi lăng trì xử tử còn đỡ thống khổ hơn.

Bầu không khí trên bàn ăn còn ảm đảm hơn tháng 7 cô hồn.

Người đứng đầu Lục gia, ba Lục uy nghiêm nhìn tôi và Lục Thâm:

“Kết hôn là một chuyện lớn như vậy, con cứ tự quyết định như vậy, con có còn coi chúng tôi là ba mẹ nữa không vậy?”

Lục Thâm nhìn thoáng qua Lục phu nhân, nhếch môi: “Tất nhiên là trong lòng tự hiểu là được ạ.”

Lục phu nhân cười lạnh: “Nếu con thật sự để chúng tôi vào mắt, sẽ không nhặt cái thứ này về.”

Tôi: “….”

Tôi thì làm sao?

Từ nhỏ đến cấp ba, mọi người đều khen tôi đó.

“Mẹ” Lục Thâm khẽ chau mày. “Đây là vợ con.”

Lục phu nhân thiếu chút nữa lật bàn: "Tôi không thừa nhận. ”

"Pháp luật đã công nhận."

Mắt thấy sắp xảy ra mâu thuẫn, bạch nguyệt quang Tiêm Nhu ở bên cạnh không có cảm giác tồn tại rốt cục cũng mở miệng.

“Thưa hai bác, hai người đừng vì cháu mà làm mất đi hòa khí gia đình.” Cô ấy nói như sắp khóc đến nơi.

Lục phu nhân nhất thời đau lòng nhìn về phía cô ấy.

“Đây là chuyện của gia đình tôi, không liên quan đến cô, phiền cô không xen vào.”

Tôi: “…”

Mọi người: “….”

Xem ra đối với ai, anh ta cũng độc miệng như vậy, không phải chỉ có mình tôi có vinh dự này.

“Lục Thâm! Trong mắt con có người ba này nữa không vậy?” Ba Lục vỗ bàn một cái thật mạnh.

Ài, thật đau lòng.

Lục Thâm cười lạnh, kéo tôi đứng dậy đi lên lầu: “Vợ, cơm này chúng ta không ăn cũng được.”

Tôi bị anh kéo đi, đi ba bước thì ngoái đầu lại, lệ rơi đầy mặt.

Không, anh chán sơn hào hải vị nhưng tôi thì không.

Sau khi trở về phòng, áp lực cũng giảm hẳn, Lục Thâm cũng không còn bộ dạng đại sát tứ phương như trước đó nữa, nhẹ giọng hỏi tôi: 

“Có phải bị dọa rồi không?”

Tôi đỏ mắt ngẩng đầu: “Tôm hùm của tôi.”

Vẻ mặt Lục Thâm như muốn xiên tôi tại chỗ vậy.

Tôi ngồi lên sofa, muốn thương lượng vở kịch tiếp theo nên diễn như thế nào.

Nhưng trước đó, tôi cần phải biết chính xác tình hình trong gia đình họ.

Trước mắt, tôi có thể sơ lược qua như sau.

Đại khái là Ba chồng yêu Lục phu nhân, Lục phu nhân thích Tiêm Nhu, Tiêm Nhu thích Lục Thâm, Lục Thâm thích tôi (diễn), mà tôi lại chính là mấu chốt quan trọng, là vị trí trung tâm của bộ phim cẩu huyết này.

Nghĩ như vậy, tôi liền thẳng lưng lên.

“Anh muốn tôi phải làm như nào?”

“Tôi không thích bọn họ, nên làm gì thì cô cứ làm đi, không quá đà là được.” 

Tôi: “….”

Hiểu rồi.

Đôi khi mọi mọi chuyện không cần quá phức tạp làm gì, cứ đơn giản lại ra cách hay.

Chiêu này của Lục Thâm thực cao tay.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play