Ánh trăng chiếu rọi, chung quanh hết thảy đều im ắng, tinh quang lập loè đầy trời, hai tay Cù Mộ vươn ra lan can ban công nhìn bầu trời đầy sao, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút không thú vị.
Nhìn song song, căn phòng đối diện được thắp sáng, một cái bóng nho nhỏ đổ trên rèm cửa.
"Đang học à......" Cù Mộ lẩm bẩm, "Thế mà có thể bình tĩnh đi học chứ."
Suy nghĩ cuồn cuộn, Cù Mộ nắm chặt nắm tay.
"Chúng ta phải so như thế nào?" Đào Yêu là nói như vậy.
Lúc ấy hắn phản ứng ra sao?
Khiếp sợ?
Kinh ngạc?
Hoặc là chuyện gì đó hắn không muốn nghĩ tới, dù sao đó cũng là phản ứng không hợp với tính tình của hắn.
Đây có phải là lần đầu tiên Đào Yêu to gan như vậy, vào phòng hắn vừa quay đầu thì đã thấy người đem áo khoác cởi ra.
"Gấp như vậy?" Cù Mộ kinh ngạc kêu lên.
Đào Yêu chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc nhìn thiếu niên kinh ngạc trước mặt.
Nóng còn không thể cởi quần áo sao?
Sửng sốt một hồi Đào Yêu mặc lại áo khoác dưới ánh mắt kinh ngạc của Cù Mộ.
Sau khi được luồng gió từ máy điều hòa thổi vào dễ chịu, Đào Yêu mới lại nhìn về phía Cù Mộ vẻ mặt rối rắm, "So cái gì a?"
Cù Mộ nhất thời thối mặt, cũng không rối rắm hiện tại phải cởi quần hay không nữa, nắm chặt tay tiến lên.
"Cởi quần."
"Nga...... A?" Đào Yêu mở to mắt, trên mặt hiện rõ vẻ khó hiểu, "Vì cái gì?"
"Nhóc tới chỗ này mục đích là làm gì?" Cù Mộ nghi hoặc, từ trên cao nhìn xuống nhìn Đào Yêu ngồi ở trên sô pha.
"Cùng cậu do dài hơn." Đào Yêu mặt đầy khó hiểu, sau khi suy tư một lát, "Là so chân dài hơn sao? Còn phải cởi quần hả?"
Hay thật, Cù Mộ nghĩ thầm, người này cùng hắn căn bản không cùng tầng sóng.
Thấy sắc mặt Cù Mộ càng lúc càng thúi, Đào Yêu giơ tay đem áo khoác cởi ra, sau đó vén áo khoác đồng phục học sinh lên, kẹp dưới cằm, sắp kéo ống quần mình xuống.
"Này, này, này."
Cù Mộ vội vàng chạy tới nắm lấy bàn tay đang cởi quần của Đào Yêu lại, dùng đôi tay kia ôm lấy eo thon mềm mại của Đào Yêu.
Cù Mộ dùng sức lao về phía trước, Đào Yêu lùi lại mấy bước mới ổn định được thân thể, đôi mày thanh tú hơi cau lại, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy cửa phòng ngủ mở ra, kèm theo một tiếng thét chói tai.
Thấy rõ hình ảnh Thẩm Yên quả thực giận đến sôi máu, thằng con trai không nên nết của cô đang đè lên muốn cởi quần người ta, lúc này cô nhìn như tức giận nhưng không dám lên tiếng.
"Cù, Mộ." Kèm theo tiếng khớp xương kêu răng rắc, thanh âm lộ ra nguy hiểm.
Trong lòng Cù Mộ run lên, tay đặt trên eo Đào Yêu đột nhiên dùng sức.
"Shh, Cù Mộ, đau......" Trong ngực truyền đến một giọng nói mềm mại, hắn cúi đầu đối mặt với đôi mắt tròn xoe trong veo của Đào Yêu, nhìn kỹ lại có thể thấy trong mắt cậu hiện lên một tia uất ức.
Thấy hai người nhìn nhau chằm chằm như không có người, Thẩm Yên ngẩn ra một lát, tình huống này... tựa hồ cũng không phải là ép buộc thì phải.
"Hóa ra bà còn có sở thích quan sát hiện trường a Thẩm nữ sĩ."
*Nữ sĩ: Người đàn bà có học.
Bên tai đột nhiên phát ra thanh âm đáng sợ tới mức Thẩm Yên run lên, quay đầu chính là một quyền, sau khi thấy rõ là ai mới nhẹ nhàng thở ra, "Đệt, dọa bà đây hết hồn."
Cù Du che ngực lại ho mạnh vài tiếng, cái tay con mẹ nó đúng là càng ngày càng mạnh, sau khi bình phục mới nói: "Thẩm nữ sĩ, trước mặt trẻ con bớt thô tục một chút."
Trà Cúc Dưa Leo
Hai người trong phòng nghe được cũng quay đầu lại xem, Thẩm Yên nhìn lại, "Hai con làm gì vậy?"
Nhìn thấy đại ca nhà mình ánh mắt nghiền ngẫm, Cù Mộ lúc này mới phản ứng lại bản thân đang cùng Đào Yêu gần đến cỡ nào, quần áo Đào Yêu bị đè nặng đã sớm rớt xuống xuống dưới, tay mình lúc này đang dán vào trên làn da bên hông người trong lòng, so với mình còn mềm mại không xương hơn.
Thân mình đột nhiên bị đẩy ra, Đào Yêu nhíu mày, sau khi đứng vững thân hình thì quay đầu hướng Thẩm Yên chào hỏi, "Chào buổi tối cô ạ."
"Chào buổi tối nha bé con." Thẩm Yên ôn nhu đáp lại, "Bé con ăn cơm chiều không?"
Đào Yêu vốn muốn trả lời, liền xuyên qua bả vai Thẩm Yên nhìn đến Cù Du, thần sắc người đàn ông khó hiểu, sờ cằm như đang ở tự hỏi cái gì.
Thẩm Yên quay đầu theo ánh mắt của Đào Yêu, liền nhìn thấy vẻ mặt của con trai lớn nhà mình, gười đã nói rằng mẫu tử liên tâm, tại đây hiển hiện ra, chỉ cần liếc mắt một cái......
Táo bạo như Thẩm Yên, nhấc chân đá, "Mẹ con còn không thể ôn nhu được nữa rồi, biểu tình của con đó là cái gì hả?"
Cù Du ngày thường trước mặt người ngoài ổn trọng bình tĩnh thủ đoạn cường cứng rắn, nhưng lại cố tình lại có một cái miệng hay phá hoại, ở nhà thường xuyên bởi vì miệng thiếu đánh nên thường bị Thẩm nữ sĩ cho ăn dép.
Anh lui về phía sau khó khăn lắm tránh thoát khỏi chân của mẫu thân nhà mình, tiến lên ôm lấy bả vai Thẩm Yên liền đi ra ngoài, "Thẩm nữ sĩ, mẹ nghe con nói ba kêu mẹ đó."
Cửa phòng đóng lại rất mạnh Cù Mộ liền thấy đại ca nhà mình hướng hắn truyền lại một ánh mắt không thể hiểu được, theo sau một tiếng "Rầm" cửa phòng đóng lại, căn phòng quay về an tĩnh.
Đào Yêu luôn cảm thấy ánh mắt của Cù Du ý vị sâu xa, "Vừa rồi là anh trai cậu sao?"
Cù Mộ gật đầu, xoay người ngồi ở trên sô pha.
Nếu mà nói như lúc mới chuyển đến Đào Yêu thực sự sợ hãi Cù Mộ, nhưng mấy ngày nay ở chung với hắn, Đào Yêu cảm thấy người này cũng không xấu tính như cậu tưởng tượng, sẽ mua kẹo cho cậu ăn, thậm chí còn dẫn hắn đi ăn há cảo nhỏ.
Một cục nho nhỏ ngồi bên cạnh, Cù Mộ chậc một tiếng, "Ai bắt nhóc ngồi?"
Ngữ khí không kiên nhẫn, biểu tình không kiên nhẫn.
Đào Yêu run lên một chút đứng lên, nhanh chóng liếc nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha trong bộ dạng tùy tiện, rũ mắt theo sau.
Sai lầm sai lầm, trong lòng Đào Yêu làm một cái dấu x màu đỏ, người này chỉ tốt ở bề ngoài, nhưng trong lòng vẫn rất xấu!
Eo bị kéo một chút, Đào Yêu nhào người về phía trước, vội vàng hai tay đặt lên hai bên vai thiếu niên, một bàn tay to đỡ lấy xương hông của cậu.
Không khí dường như thay đổi trong một lúc.
"Vừa rồi làm nhóc đau sao?" Giọng nói của thiếu niên non nớt xuyên qua màng nhĩ xuyên qua không trung, Đào Yêu nhấp môi rũ mắt, đối với ánh mắt dò hỏi của Cù Mộ khẽ gật đầu cực nhẹ.
Hai cánh tay đỡ hai bên cổ của Cù Mộ buông xuống, do dự một chút, hắn vén vạt áo đồng phục lên, lộ ra một mảng da non mềm mại, quần cũng cởi xuống một chút, xuất hiện một vết bầm tím cỡ đầu ngón tay, cực kỳ chói mắt trên làn da trắng nõn bên eo.
"Đệt." Cù Mộ trách mắng, "Sao nhóc lại yếu đuối như vậy, ấn vào liền biến thành màu xanh."
Đào Yêu trầm mặc không nói, rõ ràng là cậu bị thương, hiện tại còn bị mắng.
Xem người nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, Cù Mộ nhất thời liền vui vẻ, "Sao, khoe khoang đôi mắt của nhóc bự hả?"
Trầm mặc một lát, Đào Yêu buông quần áo xuống che đi cái bụng trắng nõn mê người của mình, kéo tay Cù Mộ từ trong xương hông ra, nhặt quần áo ở một bên, chuẩn bị rời đi
Cù Mộ lanh tay lẹ mắt kéo áo khoác Đào Yêu, Đào Yêu nhanh chóng nắm lấy áo khoác, không đợi phản ứng thân mình ngửa ra sau, cả người đều bị ấn ở trên sô pha.
"Người yếu đuối, tính tình còn không nhỏ." Cù Mộ lấy thuốc đỏ trên tủ đầu giường, "Bên cạnh có tăm bông, tự mình thoa."
Đào Yêu lắc đầu.
Cù Mộ nhướng mày, "Muốn tôi giúp nhóc thoa sao?"
"Không thoa." Đào Yêu ghét bỏ, "Thúi."
Thằng nhóc này, Cù Mộ hừ cười, cũng không miễn cưỡng, đem thuốc đỏ đặt ở trên bàn, hai tay ôm ngực dựa vào trên bàn, trừng mắt nhìn người ta không nói.
Một cục Đào Yêu ngồi ở một bên sô pha, ngoan ngoãn đặt tay lên đùi, trong lòng Cù Mộ tặc lưỡi, thanh tú yếu ớt, lỡ như bị hắn đánh một quyền, nhất định sẽ khóc rất lâu.
Trà Cúc Dưa Leo
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT