Trà Cúc Dưa Leo

Sáng sớm hôm sau Đào Yêu đến nhà kho, bởi vì buổi tối cậu có lớp tự học Đào Yêu trở về nhà từ rất sớm, vừa vào nhà đã thấy Cù Mộ ngồi ở trên sô pha cùng Đào Uyên nói chuyện với nhau.

Cậu đổi giày rồi đi lại, Đào Uyên nghe tiếng quay đầu, Đào Yêu ngoan ngoãn gọi "Ba."

Đào Uyên ừ một tiếng duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên, "Có mệt hay không a?"

Đào Yêu lắc lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên người thiếu niên đối diện, "Cù Mộ."

Cù Mộ gật gật đầu, tên nhóc này hình như rất thích gọi tên của hắn.

"Được rồi, hai người nói chuyện phiếm đi." Đào Uyên đứng dậy, hắn xoa đầu con trai, "Ba đi đón mẹ đi làm về, hai người ở bên nhau vui vẻ nhé."

"Vâng!" Đào Yêu gật đầu, nhìn theo Đào Uyên ra cửa, lúc này mới nhìn về phía Cù Mộ, "Cù Mộ, cậu là tới tìm mình sao?"

Cù Mộ nỗ mũi ho khan một tiếng, "Làm sao có khả năng, tôi chỉ đúng lúc gặp được chú thôi."

Xem thiếu niên mặt không chút tin tưởng nào, Cù Mộ có chút không nhịn được, bực bội lẩm bẩm đi về phía cửa "Tôi đã nói rồi mà nhóc không hiểu, tôi đi đây, nhóc ngồi ngu một mình đi."

Đào Yêu đứng đó một lúc với vẻ mặt hoang mang, sau đó quay trở lại phòng ngủ, sau khi tắm xong, liền được tin nhắn từ Cù Mộ.

"Cùng ta cùng nhau đi học!"

Đào Yêu lẩm bẩm: "Làm cái gì vậy chứ?

Sau khi mặc đồng phục học sinhchuẩn bị xong cũng đã gần đến giờ, điện thoại di động vang lên, là cuộc gọi của Cù Mộ, giọng nói của thiếu niên xuyên qua điện thoại truyền đến, "Xuống lầu!"

Không chờ Đào Yêu nói chuyện đã cúp máy trước, Đào Yêu sững sờ đi xuống cầu thang với chiếc cặp sách trên lưng, thay giày rồi mở cửa liền nhìn thấy Cù Mộ cưỡi xe đạp ngừng ở trước cửa nhà mình.

Lúc chạng vạng tối, Đào Yêu nhìn về phía thiếu niên, chỉ trong chốc lát liền rơi vào trong mắt Cù Mộ, trong đôi mắt kia có một sắc thái còn đẹp hơn cả màu sắc hoàng hôn.

"Thất thần làm gì, lên xe đi." Nghe thấy giọng Cù Mộ Đào Yêu hoàn hồn, đi lại rồi dừng tại chỗ, Cù Mộ tự giác vươn tay kéo cậu lên thanh ngang, hắn nắm chặt tay lái đem cả người Đào Yêunhét vào trong ngực, cúi đầu nhìn lỗ tai nhỏ nhắn trước mặt, không khỏi hướng về phía trước nói: "Đứa ngốc, tại sao mỗi lần đều là tôi nhắc nhở nhóc lên xe vậy?"

Đào Yêu thẳng người, khí nóng phun ra lỗ tai ngứa ngáy, cậu nắm chặt tay lái, nhìn vành tai người trong lòng dần dần nhuộm đỏ, Cù Mộ câu môi cười cười, không đang nói chuyện chân dùng sức đạp xe đi.

"Em luôn cảm thấy bầu không khí của bọn họ không đúng lắm." Thư Nhã nhìn bóng dáng xa xa thì thào nói.

Đào Uyên không chút nghĩ ngợi, giúp vợ mình thắt dây an toàn: "Người trẻ tuổi không phải là như vậy sao, xuống xe đi, em phải nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc đi làm đó."

......

"Không phải đi trường học sao?" Xe ngừng ở trước cửa một tiệm hoành thánh, Đào Yêu quay đầu dò hỏi.

"Tôi đói." Cù Mộ chặn ngang đem người ôm xuống, đem xe cất kỹ, lôi kéo cậu vào quán, "Cô ơi, hai bát hoành thánh và hai thố bánh bao."

"Đừng," Đào Yêu kéo kéo tay áo Cù Mộ, nhỏ giọng nói: "Mình ăn không hết nhiều như vậy."

Cù Mộ liếc hắn một cái, cười lạnh nói: "Ai nói tôi cho nhóc ăn, tự ình ăn còn không nổi sao?

Đào Yêu há miệng thở dốc cuối cùng cũng không nói được gì, buồn đầu ngồi.

Tốc độ của bà chủ rất nhanh, bánh bao hoành thánh được đặt lên bàn, mùi thơm phảng phất, Cù Mộ lấy cái muỗng múc một cái bỏ vào miệng.

Đào Yêu bất giác há to miệng, nhìn hầu kết của thiếu niên lên xuống Đào Yêu nhấp nhấp môi, thật sự thơm quá a!

Đào Yêu sờ sờ quần, ra cửa không mang di động, trên người cũng không có tiền mặt.

Cậu đứng dậy chậm rì rì đi đến bên cạnh Cù Mộ ngồi xuống, mắt trông mong nhìn chằm chằm hắn, vươn ngón trỏ thanh âm nhu nhu, "Cù Mộ, mình, mình có thể ăn một cái không?"

Cù Mộ bất động thanh sắc cong môi, cố ý dùng cái muỗng mà mình đã dùng qua đặt ở bên miệng Đào Yêu, nghĩ người này khẳng định không...... Hả???

Đào Yêu cúi đầu ngậm lấy cái muỗng hoành thánh tròn vo, ăn ngon đến híp mắt.

"...... Đây là cái muỗng tôi dùng qua rồi." Cù Mộ nhắc nhở.

Đào Yêu gật đầu, đầy mặt thản nhiên: "Mình biết mà."

Nghĩ thản nhiên như vậy khẳng định chính là thói quen: "Nhóc cùng người khác cũng dùng cùng cái cái muỗng hả?"

"Không phải rất bình thường sao?" Đào Yêu gật gật đầu, giữa bạn bè không phải là như vậy sao?

Cù Mộ: "......" Bình thường sao??? Có vẻ như...... Là như vậy, chẳng qua hắn chưa bao giờ như vậy.

"Về sau không được!" Cù Mộ đột nhiên cảm thấy một cỗ tức giận khó hiểu.

"Hả?"

"Lo ăn của nhóc đi!" Cù Mộ đẩy một phần vốn định cho Đào Yêu, đem cái muỗng ném vào trong chén, cảm giác tức no rồi.

Nghe vậy Đào Yêu vui mừng khôn xiết, mỉm cười với Cù Mộ, "Cảm ơn Cù Mộ!"

"Đầu đất!"

Tiết tự học buổi tối tan học Đào Yêu không cùng Cù Mộ đi, lúc ra cửa thì thấy được một thân ảnh quen mắt, cậu thử nói: "Diệp Bắc Sơ?"

Nghe vậy nữ sinh tóc ngắn quay đầu, mắt đầy kinh ngạc nhìn Đào Yêu, nhìn đồng phục trên người đối phương cùng cô giống nhau ngữ khí mang theo một chút gợn sóng, "Cậu cũng học ở nơi này?"

"Mình mới vừa chuyển đến nơi này, mình đang chuẩn bị đi tìm cậu đó." Đào Yêu mỉm cười, cậu rất thích cô gái phóng khoáng đẹp trai này.

Diệp Bắc Sơ cười lôi kéo người đi, "Thật trùng hợp, cậu học lớp nào?"

Cù Mộ đẩy xe đạp ra khỏi cổng trường, nhìn hai bóng người đi xa, nhíu mày, thằng nhóc này quen biết nhiều người thật.

Về đến nhà Cù Mộ không nhìn thấy hai người như dự kiến, thay vào đó là một người đàn ông mặc vest eo rộng hông hẹp đang ngồi trên ghế sofa, người đàn ông nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên, trên mặt tuấn nghị nhiễm ý cười, "Đã trở lại?"

Nhìn thấy người anh trai bị cha ruột ép đi công tác nước F đang ở nhà, Cù Mộ ngoài ý muốn nhướng mày, "Anh, anh về lúc nào vậy?"

"Vừa đến nhà chưa được năm phút." Cù Du dựa vào trên sô pha quét một vòng Cù Mộ trêu đùa, "Thế nào, nghe Thẩm nữ sĩ nói nhóc cùng đứa nhỏ nhà kế bên yêu đương?"

"Cái quỷ gì!" Cù Mộ nháy mắt xù lông, hắn đem cặp sách ném ở trên sô pha, "Yêu đương cái gì, bát tự còn...... Phi, căn bản cái gì cũng không có, anh nghe mẹ nói bậy rồi."

Cù Du nhún vai, đặt tạp chí trong tay xuống, đứng dậy đi tới cửa, "Mặc kệ nhóc, trong lòng có quỷ hay không ai biết được."

"Lòng em có thể có cái quỷ gì, anh vẫn là tự lo cho mình đi lão liếm cẩu!" Cù Mộ giơ nắm đấm về phía sau lưng nam nhân, quát.

Cù Du dừng động tác thay giày một chút, cúi đầu đi ra khỏi cửa.

Cù Mộ nhào vào trên sô pha, hừ lạnh tự nhủ: "Làm sao lão tử có thể thích Đào Yêu, cái tên gầy như gà trống đó chứ?"

Vừa dứt lời một trận chuông điện thoại dồn dập tiếng vang lên, vốn là phiền lòng làm hắn hắn nhảy dựng lên nhận điện thoại, tức giận quát: "Làm gì!"

"Anh Mộ ơi, anh làm sao vậy, không nhớ người ta sao?" Đối diện truyền đến một âm thanh ôn nhu giả tạo.

"Biến đi."

"Ai da ~ Anh Mộ ~ anh đừng nóng giận a, người ta đối với anh là thật lòng đó." Lệ Ngang dựa vào mép giường dáng vẻ kệch cỡm nói.

"Đừng nói nhảm với tao, có việc mau nói!"

"Người ta là muốn nói cho anh, ngày mai anh có thể nhìn thấy người ta rồi nha."

Cù Mộ: "...... Mời biến không cần cảm ơn!!" Nói xong liền cúp điện thoại ngay lập tức.

Nghe âm thanh bận trong điện thoại, Lệ Ngang hừ cười một tiếng, "Một chút cũng không đáng yêu."

Trà Cúc Dưa Leo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play