Hai mươi năm trước, ngày 15/7/xxx

Bệnh viện thành phố A chào đón những tiểu thiên thần bé nhỏ chào đời.

Có thể nói đây là ngày vui nhất của Lục gia, cũng là ngày đen tối nhất trong đời của họ.

Một người cả thân trang phục màu đen kín mít đi vào phòng của những đứa trẻ.

Sau khoảng vài phút, người đó đi ra ngoài, trong tay còn ẵm theo một đứa nhóc nhỏ xíu.

Chẳng ai khác là thiên kim nhà họ Lục. Khi phát hiện ra thì đã chẳng kịp. Không có một dấu vết nào để điều tra.

Lục phu nhân sốc tới mức trầm cảm nặng suốt hơn một năm trời. Cũng may còn có Hiểu Nguyệt bên cạnh, nếu không bà cũng chẳng thiết sống nữa.

“Là…là tôi đã đưa đứa bé đi.”

Lời nói thốt ra như sét đánh giữa trời quang.

“Tôi…tôi có nỗi khổ riêng…nên mới làm vậy.”

“Ha! Nỗi khổ riêng? Cô khổ tại sao còn liên lụy đến con tôi. Tự tiện đem nó đi, nó liên quan gì đến cô hả?”

Lục phu nhân vô cùng kích động, vội vàng nhào đến túm lấy cổ áo bà ta mà gào lên, đến khi mọi người ngăn lại.

“Lúc đó tôi cũng sinh con, nhưng con tôi chẳng may vừa ra đời đã không thể thấy ánh mặt trời. Tôi…nếu không có một đứa bé đem về, chồng tôi sẽ giết tôi mất.”

“Đồ khốn nạn! Ác nhân thất đức! Con gái tôi đâu?”

“Tôi…tôi có quay lại cô nhi viện để hỏi nhưng họ bảo con bé đã dọn ra ngoài sống.”

“Cô nhi viện nào?”

“Là…là cô nhi viện Bình An. Tôi đã gửi con bé ở đó.”

Dường như có một tiếng sét đánh ngang qua tâm trí của họ. Cái tên này rõ ràng họ đã từng nghe qua. Đó chẳng phải là nơi Tiểu Diệp từng sống hay sao?

Không khí chìm vào sự im lặng và căng thẳng. Ngay giây phút này, Lục gia giống như đều có chung một suy nghĩ, họ đều không muốn cái suy nghĩ điên rồ đó là sự thật.

“Tôi cũng muốn tìm con bé để xin lỗi. À đúng rồi, con bé tên là Châu Diệp Sương. Mọi người có thể dựa vào tên để tìm, tuổi là 20.”

Tất cả hy vọng đều sụp đổ. Điều mà họ không mong muốn nhất đã xảy ra. Thông tin mà người phụ nữ đã bắt cóc con bà lại trùng khớp hoàn toàn với nữ quỷ ở nhà mình suốt hơn tháng nay.

Quan trọng nó là quỷ. Đã chết rồi! Con bà đã chết rồi!

Đằng sau lớp sương mù dày đặc âm u, căn nhà gỗ lạnh lẽo thoắt ẩn thoắt hiện. Xung quanh đây cũng chẳng có nhà dân, nếu không họ sẽ phải chịu đựng tiếng hét đinh tai nhức óc bây giờ.

“Á…aaa!!”

“Hừ! Vẫn cứng đầu nhỉ, không chịu thuần phục ta.”

*Vụt* từng nhát roi quất xuống trên người Tiểu Diệp làm cô đau đớn mà thét lên.

Cô là quỷ, dĩ nhiên người trước mặt có cách để hành hạ cô.

“Mày…tên pháp sư khốn kiếp. Tu tà…mày tưởng sẽ có kết cục tốt sao?”

“Hà hà. Tốt hay không, kết quả bày ra ngay trước mắt. Chỉ cần tao luyện hoá được mày, có gì mà không thể làm được.”

Chỉ mới vài giờ trước, cô còn định chạy về Lục gia báo cáo kết quả, bỗng một lực kéo vô hình quấn lấy kéo cô đi. Qua một cơn mơ hồ, cô đã bị nhốt ở đây, mặc cho lão pháp sư độc ác này hành hạ.

“Rốt cuộc có thù oán gì…”

“Ha! Không thù không oán, nhưng đã nhận việc thì phải làm. Huống chi…mày còn trẻ như vậy, mới chết mà đã thành lệ quỷ, oán khí ngút trời. Nay nếu tao thu được mày phục tùng, hẳn sẽ là một thành tựu lớn.”

“Nằm mơ đi…aaa!!”

Sau vài giờ không có kết quả, lão Vu Sính vô cùng oán giận. Con quỷ này cũng là oán khí quá nặng, lão đã thử mọi biện pháp mà không có kết quả.

Tiểu Diệp nghiến răng ken két, oán khí ngày một tăng, trừng mắt với lão, giọng nói văng vẳng lạnh lẽo.

“Tất cả bọn mày…tao đều không tha…sẽ giết hết!!”

Cánh cửa ngoài được ai đó gõ vang. Một người đàn ông bước vào với nụ cười nhếch mép khinh bỉ.

“Vương Triết Hạo!! Rốt cuộc tôi với anh có thù gì, tại sao lại làm vậy?”

“Tội lỗi lớn nhất của cô chính là không nghe lời tôi, chết rồi còn một mực bám theo. Vì cô nên tôi mới sống chui lủi thế này.”

Nói xong hắn cười điên loạn, quay sang chất vấn lão Vu Sính.

“Sao ông còn chưa thu cô ta, để tôi hành hạ từ từ cho thoả thích.”

“Sắp rồi.”

Lão nhân vô cùng bất mãn trước thái độ của hắn, nhưng vì tiền vẫn phải cắn răng mà nghe theo.

Dù sao sau khi xong việc, có chuyện gì xảy ra đều không liên quan đến lão nữa.

Lão Vu Sính bận rộn bày một cái pháp trận. Mất khoảng nửa giờ mới xong, quay lại nhìn Vương Triết Hạo với một ánh mắt chần chừ.

“Chuyện gì?”

“Cậu Vương không biết, cô ta là lệ quỷ oán khí cực sâu, tôi cược cả tính mạng mình để lập pháp trận phong ấn cô ta, có điều…”

“Số tiền kia tăng gấp đôi.”

“Haizz, tôi cố hết sức vậy.”

Không phải là lời nói suông, đây chính là sự thật. Muốn phong ấn lệ quỷ thực sự rất khó khăn, nhưng ở phút cuối cùng, lão vẫn bị tiền làm cho mờ con mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play