Hắn ôm Diệp Lạc vào trong lòng, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu. "chồng nấu mì ý cho em nhé? Em chưa ăn sáng mà" Lục Ngôn xoa cái bụng nhỏ của Diệp Lạc cưng chiều nói
"ưm, em cũng muốn ăn đồ anh nấu" Diệp Lạc thẫn thờ có chút si ngốc mà nhìn vào khoảng không vô định.
"Cổ tay em bị sao vậy?" Lục Ngôn nhìn vào vết cắt trên cổ tay trắng nõn của Diệp Lạc lo lắng hỏi
"Em cũng không biết, không nghiêm trọng lắm đừng quan tâm" Diệp Lạc ngáp một cái cơ thể nhỏ khẽ run, vươn bàn tay nhỏ lành lạnh chạm lên mặt Lục Ngôn "tâm trạng em nặng nề quá, có thể ôm em ngủ không? Em chỉ muốn ngủ thôi"
Hắn ngậm lấy vành tai trơn bóng như ngọc của cậu, cẩn thận âu yếm "ừm, chiều theo vợ nhỏ của anh" Lục Ngôn ôm Diệp Lạc vào phòng ngủ, kéo người vào lòng vỗ về, hôn vào trán cậu "muốn ngủ thì anh dỗ em ngủ, muốn khóc thì cứ khóc anh lau nước mắt cho em, đừng bỏ anh"
"Lục Ngôn em cảm thấy cả cơ thể và linh hồn mình đều rạn vỡ cả rồi, như thể chúng sắp kiệt quệ rồi vậy, em khóc không được, cả trái tim khô khốc, cằn cỗi như thuở ban sơ, không muốn cố gắng nữa" Diệp Lạc ôm chặt lấy người thương, người dỗ cậu ngủ suốt từ những năm tháng còn niên thiếu đến hiện tại khi trái tim đã mỏi mòn
Những năm qua Diệp Lạc vẫn luôn lén uống thuốc ngủ, sự dằn vặt cứ luôn bám rễ trong tim, những khi hắn đi công tác cơ thể mềm mịn ấy chỉ toàn là những vết bầm tím do cậu tự tạo nên, gương mặt xinh đẹp cũng bị đánh đến khoé miệng rớm máu. Những đêm thức trắng, nỗi sợ bị bóng tối nuốt chửng khiến Diệp Lạc hoảng loạn chỉ biết co rúm ở góc giường ôm bé con
Bánh bao biết ba của bé sợ bóng tối ôm chặt lấy ba nhỏ vỗ về "ba nhỏ đừng sợ, ba lớn sẽ sớm về nhà thôi"
Sợ hắn lo lắng Diệp Lạc cố ép mình ăn thật nhiều, dẫu từ lâu đã chẳng còn cảm nhận được hương vị của đồ ăn nữa.
"Lạc Lạc em muốn anh thả em đi?" Lục Ngôn mắt đỏ ngầu siết chặt người trong lồng ngực tham lam hít lấy mùi hương ngọt nhẹ của cậu, mùi hương mà chỉ có trên da thịt của người hắn yêu
"Em muốn đưa bé con trở về Thâm Quyến, có thể đáp ứng em không? Nếu có kiếp sau em sẽ tới yêu anh theo cách mà anh đã yêu em, Lục Ngôn của em"
"Được, tôi sẽ đáp ứng cậu, làm tình với tôi sau đấy thì cút" Hắn nhếch mép cười đè Diệp Lạc xuống mà hôn, hắn bóp cằm ép cậu mở miệng, càn quét miệng nhỏ, những sợi nước chảy dọc theo khoé miệng cậu trượt xuống cái cổ thon dài xinh đẹp
Hắn hung hăng thô bạo ngậm lấy đầu ngực qua lớp áo sơ mi mỏng mà cắn mút, Diệp Lạc khổ sở khóc nấc lên sợ hãi, nhưng hắn vẫn tiếp tục dày vò đầu ngực nhạy cảm của cậu
"Ư...ưm...hức...em sợ...đừng mà...huhu...em không thích đâu"
"Câm miệng, thật ồn ào" Hắn không chút lưu tình đánh mạnh vào cái mông căng tròn trần trụi của Diệp Lạc quát "mở chân ra". Không kiên nhẫn mà cau mày bực bội
Diệp Lạc sợ hãi nghe lời hắn vẫn khóc không ngừng, Hắn trực tiếp đổ gel bôi trơn lên cơ thể non mềm của Diệp Lạc khiến cậu không ngừng run lên "ư..em xin anh mà...hức...đừng làm vậy...huhu...Lục Ngôn"
"Thư kí Diệp, tôi là cấp trên của cậu, chúng ta giờ hiện tại đã chẳng còn gì nữa rồi" Hắn cười khổ ngón tay thon dài tách mở những nếp thịt, đâm vào.
"A...Lục...Lục tổng...em...ư...em đau..."
"Nhưng chỗ này của cậu đang tham lam nuốt lấy ngón tay của tôi này" Hắn bóp mạnh cái eo nhỏ của Diệp Lạc, đến khi cảm thấy đã đủ mềm hắn liền rút ngón tay ra mạnh mẽ đâm vào. Diệp Lạc đau đến khóc nấc lên trong cổ họng mơ hồ vài tiếng không rõ
"A...thả lỏng chút đi" Hắn khẽ rên một tiếng, đánh lên mông cậu nói
"Ức...em...đau..."
Hắn nắm lấy đùi Diệp Lạc liên tục thúc mạnh vào tiếng "lạch bạch" cùng tiếng thở gấp, tiếng nức nở nghẹn ngào như đánh thẳng vào cả thính giác lẫn tâm hồn. Cảm giác tê dại xen lẫn đau khổ, sợ hãi bức Diệp Lạc đến không chịu nổi, cảm giác bất an xa lạ làm cậu khao khát được vỗ về nhiều hơn
"Tôi không muốn nhìn thấy cậu thêm nữa, cút được càng xa càng tốt" Hắn cắn lấy đôi môi sưng tấy của Diệp Lạc chua xót nói, Cậu bị làm đến ngất đi, cả gương mặt nhem nhuốc chỉ toàn là nước mắt
Diệp Lạc tỉnh dậy không thấy Lục Ngôn đâu theo bản năng muốn tìm kiếm "anh ơi...hức...anh đi đâu rồi?"
Hắn bước đến im lặng không nói bế cậu thả vào bồn tắm "nháo cái gì? Tắm đi, bánh bao đang tìm cậu"
nói xong thì liền quay người rời đi
"Ưm, em biết rồi" Diệp Lạc ngâm cả mình vào trong nước ấm, nhìn những dấu vết hắn để lại trên người mình khẽ chạm lên, rồi rơi nước mắt "em xin lỗi, để anh chán ghét em mất rồi"
Nửa tiếng sau
"Nước lạnh rồi còn muốn ngâm nữa sao?" Hắn lạnh tanh nhìn Diệp Lạc, đi đến ôm cậu ra ngoài
Hắn quấn khăn bông cho Diệp Lạc, lại mặc quần áo vào giúp cậu " tuần sau trở về Thâm Quyến, chúng ta liền cắt đứt quan hệ "
Đôi lời của tác giả "nhân cách thứ 2 của tác giả online, tác giả có bệnh tâm lý cảm xúc khá thất thường, ngọt hay ngược bản thân tác giả cũng không biết"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT