Những người rửa chân rửa mặt ở sân đều vô cùng hâm mộ nhìn chằm chằm vào lon trong tay Cao Cường.
Cao Cường nhanh chóng giấu lon vào trong ngực, vội vàng rửa chân, ôm lon trở về phòng.
Thấy vậy, Hạ Mai tức giận xoay người vào phòng, cô ta đi thẳng tới trước mặt Phong Tri Ý đang sửa sang lại hành lý:"Này! Làm sao mà cô có nhiều tiền để mua mấy thứ này vậy?!”Phong Tri Ý dừng tay một chút, nguyên thân nhường nhịn thì hất hàm sai khiến, Hạ Mai này sợ là nhất thời sẽ không sửa được.
Suy nghĩ một chút, Phong Tri Ý cảm thấy tạm thời tính cách của cô không nên thay đổi quá lớn, cô vẫn hiền lành giải thích như trước kia:"Người nhà tôi cho.
”"Nhà cô cho?"Hạ Mai không tin cười nhạo:"Cô tới đây một tháng, trên người một xu cũng không có, bệnh đến sắp chết rồi, mà người nhà cô còn chưa từng hỏi cô sống chết ra sao.
”“Thế mà bây giờ đột nhiên lại cho cô rất nhiều tiền? Lừa ai vậy?”Thật ra hôm qua cô ta đã nghi ngờ rồi, chẳng qua khi đó mới vừa ăn đồ của người ta xong, nên cô ta không có làm khó dễ ngay tại chỗ.
Nhưng hôm nay cô ta thấy Phong Tri Ý hào phóng tặng đồ cho người này, tặng đồ cho người nọ như vậy thì cô ta nhịn không được:"Mau giải thích đi, tiền này của cô rốt cuộc ở đâu ra?”Phong Tri Ý hiền lành nhẫn nhịn, giương mắt thản nhiên nhìn cô ta:"Tiền này của tôi ở đâu ra, có liên quan gì đến cô? Mà còn cần phải giải thích cho cô?”"Ồ! Con đĩ này còn dám cãi lại rồi?!”Hạ Mai nói xong thì đưa tay tới muốn véo Phong Tri Ý.
Động tác này, trong trí nhớ của nguyên thân thường xuyên xuất hiện.
Phong Tri Ý cũng sẽ không giống nguyên thân, ngoan ngoãn đứng tại chỗ chịu véo.
Cô chợt né sang bên cạnh, thuận chân lén đá một cái ghế gỗ nhỏ trong góc ra.
Cái ghế rất trùng hợp làm Hạ Mai vấp ngã, khiến cho cô ta ngã người về phía trước, mặt đụng vào góc giường, dập mũi, lập tức đau đến mức nước mắt tuôn ra:"Á!”Tiếng kêu thảm thiết đó sắp lật cả nóc nhà lên rồi.
Hai nữ thanh niên trí thức còn lại đang dọn dẹp giường bị giật mình run cả tay, kinh ngạc nhìn qua.
Lúc này, đám người Phạm Khải Minh nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vội vàng chạy tới gõ cửa hỏi:"Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?”Phong Tri Ý vừa vặn ở gần cửa, liền thuận tay mở cửa ra.
Lúc này sắc trời chưa quá tối, vì tiết kiệm dầu, nên trong phòng cũng không thắp đèn.
Cho nên Phạm Khải Minh đứng ở cửa chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ bên trong, không thể thấy rõ tình hình cụ thể là như thế nào.
.