12.
Tôi ngơ ngác nhìn Thẩm Thanh Thời đột nhiên xuất hiện trong căn phòng của khách sạn, anh hít một hơi thật sâu mới có thể áp chế ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng lại.
“Mạo muội xông vào bữa tiệc của mọi người thật sự thất lễ, nhưng với tư cách là người trong cuộc, cháu nghĩ cháu có quyền nói mấy câu.”
Mẹ kế thấy vậy đi đến bên Thẩm Thanh Thời như một chân sai vặt, ý cười trên mặt tỏ ra nịnh hót vô cùng:
“Thanh Thời tới đấy à, chắc cháu bị đau rồi hả, mau ngồi xuống, cô giúp cháu chườm lạnh.”
Nói xong, bà ta lại quay người quở trách: “Bố, đây là thiếu gia của tập đoàn Thẩm thị, sao bố lại không biết nặng nhẹ thế?”
Căn phòng đang ồn ào ngay lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người hít một hơi thật sâu.
Bình thường bọn họ nịnh nọt lấy lòng bà mẹ kế, chính là vì chứ vị của bà ta ở Thẩm thị.
Nhìn thấy thiếu gia của tập đoàn Thẩm thị bị đánh, không ai muốn nhảy ra ngoài để dính thị phi ngay lúc này.
Thẩm Thanh Thời chán ghét né tránh bàn tay của mẹ kế, tránh xa bà ta:
“Cháu là bạn trai của Hạ Thư, không có bất kì mối quan hệ nào với cô Hạ Kiều, về việc cô Hạ Kiều vu cáo hãm hại, hoàn toàn có thể cấu thành tội phỉ báng.”
Hạ Kiều hoảng loạn: “Tôi… vừa rồi tôi chẳng nói gì cả.”
“Vậy sao?”
Tôi lắc lắc điện thoại: “Cô đoán xem, sao vừa rồi tôi cứ luôn mặc kệ cô thích nói gì thì nói?”
Tôi ấn nút phát trên điện thoại, tất cả những lời Hạ Kiều nói đều bị ghi lại rõ ràng.
“Cô tưởng tôi sợ cô nên không dám phản bác sao? Tôi chỉ là đang thu thập bằng chứng mà thôi.”
Hình như vẫn chưa đủ, tôi lại tìm bản ghi âm trước đó trong điện thoại:
“Hạ Thư, Thẩm Thanh Thời là bạn trai của chị thì sao, chỉ cần là thứ tôi thích nhất định tôi sẽ giành bằng được.”
“Chị à, từ lúc còn nhỏ chị đã nên biết, tôi không đến để tham gia vào nhà của chị, tôi đến là để chia rẽ cái nhà này, bố chỉ có thể thích một đứa con gái là tôi mà thôi.”
“….”
Ngày mà tôi và Thẩm Thanh Thời nói rõ hết những hiểu lầm, anh ấy từng gọi điện thoại cảnh cáo Hạ Kiều.
Hạ Kiều thẹn quá hoá giận, xé bỏ hết lớp nguỵ trang của mình.
Lúc đó may mà tôi đã để ý hơn một chút, hôm nay quả nhiên có tác dụng rồi.
Hạ Kiều như phát điên lao lên muốn cướp điện thoại của tôi.
Thẩm Thanh Thời nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cổ tay của nó, thẳng lưng bảo vệ tôi an toàn ở phía sau, nó căn bản không thể đến gần nửa bước.
Trong ấn tượng của tôi, anh trước giờ luôn là người bình đạm, vui buồn tức giận đều không lộ ra ngoài, giờ đây tôi thấy anh đang thật sự tức giận.
Anh nhìn sang phía mẹ kế, lạnh lùng nói: “Tôi đã nắm trong tay bằng chứng trợ lí Cố mưu hại đồng nghiệp, nghi ngờ có dính líu đến tham ô ở công ti, tập đoàn Thẩm thị sẽ kiện bà.”
Lời vừa nói ra, cả người mẹ kế chao đảo, suýt nữa thì ngã.
Mẹ tôi ‘hừ’ một tiếng, nói: “Làm nhiều chuyện xấu tự khắc hại mình.”
Mọi người nhìn thấy tình thế đã thay đổi, lập tức gió chiều nào theo chiều ấy xúm lại xin lỗi.
Mẹ tôi lạnh nhạt nói: “Buổi họp mặt hôm nay không cần tiếp tục nữa, tiểu Thư, chúng ta đi.”
Ra khỏi khách sạn một cách hùng hổ, viền mắt mẹ tôi đột nhiên đỏ ửng, nói: “Hoá ra bao nhiêu năm nay, con đã phải trải qua những ngày như thế…”
Bà lau nước mắt, nói thêm: “Sang tháng sau mẹ chuyển việc kinh doanh về nước rồi, sau này có mẹ chống lưng cho con.”
Nước mắt mờ ảo che khuất tầm nhìn, tôi ra sức gật đầu.
13
Sau khi tạm biệt mẹ xong, tôi cúi đầu bước chầm chậm trong vô định cùng Thẩm Thanh Thời trên đường phố.
Ban đầu chúng tôi đã hẹn nhau sau khi buổi họp gia đình kết thúc sẽ cùng đi xem phim. Trùng hợp Thẩm Thanh Thời tới đón tôi sớm, nghe thấy bên trong phòng đang cãi nhau nên lập tức xông vào.
Sau khi Hạ Kiều làm ầm lên như vậy, hứng thú xem phim cũng không còn nữa rồi.
Tôi kéo góc áo của anh, đợi khi anh dừng lại, tôi kiễng chân lên sờ má anh, hỏi:
“Còn đau không?”
Dấu bàn tay đỏ lè in lên khuôn mặt trắng nõn của anh, nhìn thấy vô cùng sốc.
Anh cười nhẹ lắc đầu, tiện nắm lấy tay tôi:
“Không còn đau từ lâu rồi.”
Hai người chầm chậm bước đi, bất giác đã đến trước cổng trường Trung học số 2.
Bức tường đá ở cổng trường dán rất nhiều ảnh của những học sinh thi đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại suốt những năm qua.
Trước kia, mỗi khi đến trường tôi đều nán lại ở đây rất lâu.
Nhìn dung mạo đẹp đẽ của Thẩm Thanh Thời trên ảnh, dường như tiếp thêm động lực cho cả một ngày dài.
Ở cái khoảng thời gian yêu thầm mà chỉ có bản thân biết đó, những ngày không cách nào gặp được anh, tôi đều dựa vào tấm ảnh này mà cố gắng vượt qua.
Hôm nay lại đi đến chốn cũ, ảnh của tôi và Thẩm Thanh Thời đã ở sát bên nhau rồi.
Đầu ngón tay tôi nhẹ nhàng chạm vào hai bức ảnh đó, cười hỏi: “Bức ảnh này của em có phải rất đẹp không?”
“Ừ.” Thẩm Thanh Thời gật đầu: “Cô gái nhỏ của anh có như thế nào cũng đều xinh đẹp.”
“Thi thử lần 2 em đạt kiểm kém lắm, lúc đấy em đã nghĩ mình chắc không đỗ nổi Thanh Hoa…”
Nhớ lại những chuyện đã qua, rõ ràng mới chỉ có mấy tháng, vậy mà tôi luôn cảm thấy như cả mội đời.
“Ngày hôm đó, em lại trốn tiết tự học buổi tối, một mình ngồi trên chiếc ghế dài hóng gió, trong lòng luôn hi vọng anh có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt em.”
“Lúc đấy em biết anh đang ở trường đại học, chắc chắn không thể xuất hiện rồi, nhưng trong lòng vẫn không kìm được phần nào mong ước, giống như hồi anh quay về trường cũ để báo cáo ấy.”
Lúc ấy, khi nghe nói cựu học sinh quay về trường để báo cáo, trong lòng tôi còn nghĩ có thời gian thì làm thêm mấy đề toán chẳng phải tốt hơn sao.
Nhưng khi tôi bước về phía đại sảnh, nhìn rõ người đang đứng trên sân khấu, lúc đó cả người tôi đứng hình.
Nếu như lúc ấy tôi nhận được bức thư tình đó, trong lòng cũng sẽ không lo được lo mất như vậy.
Thẩm Thanh Thời im lặng lắng nghe, trong lòng ngập tràn chua xót:
“Thư Thư, để chính miệng anh nói mấy lời đó cho em nghe.”
Anh chỉnh lại sắc mặt, trịnh trọng nói:
“Anh thích em, thích sự dũng cảm và nhiệt huyết của em, thích sự kiên trì và cố chấp của em, anh biết em là cô gái không có cảm giác an toàn, anh hi vọng em có thể hiểu rõ, bản thân em cũng là một ánh trăng sáng trên bầu trời.”
“Mặt trăng không biết là mình rất sáng chói, thậm chí không biết mình là mặt trăng.”
Trái tim tôi đập điên cuồng không kiềm chế được.
“Em không cần lúc nào cũng theo kịp bước chân của anh, em chỉ cần đứng yên ở đó anh sẽ chạy về phía em.”
14
Trước khi đi, tôi ngoảnh đầu lại nhìn lại bản thân mình năm 18 tuổi.
Cô ấy ở ngay sát bên Thẩm Thanh Thời lúc học cấp ba, cười e thẹn.
Đột nhiên cảm thấy bóng mây bao trùm cuộc đời tôi suốt mười mấy năm qua tan biến hết rồi.
Tôi mười mấy năm trước vẫn luôn tự ti và nhát gan, tự giam mình trong góc xó, không dám để cho thứ mình muốn có nhìn thấy ánh sáng ban ngày.
Hôm nay, tôi đã học được cách thoát ra khỏi ngõ cụt.
Mỗi người chúng ta đều có tư cách toả sáng, tôi không cần giấu mình dưới sự tài giỏi của bất kì ai nữa.
Trước đây tôi rất ngưỡng mộ những người tự tin vui tươi, luôn cảm thấy thanh xuân của mình trôi qua rất uổng phí.
Nhưng cuộc đời của mỗi người vốn dĩ không giống nhau, sẽ luôn có người cho phép thanh xuân của mình trôi qua một cách tĩnh lặng.
Thầm yêu là gì?
Là mỗi bài đăng trong vòng bạn bè đều vì anh.
Là sợ anh biết, lại sợ anh không biết.
Là bàn tay muốn chạm vào anh nhưng lại thu về.
Là một màn trình diễn vĩ đại của một người trong vở kịch của chính mình.
Thích một người nồng nhiệt và chân thành là đã đủ dũng cảm rồi.
Giấu tình yêu thầm kín trong lòng, nỗ lực tiến về thế giới phía trước.
Tôi mỉm cười và vẫy tay với chính mình năm 18 tuổi, nói lời tạm biệt.
Tôi phải tiếp tục đi tìm chính mình ở một phiên bản tốt hơn đây.
Khoảng thời gian không đủ sôi động mà khó quên này sẽ vĩnh viễn sáng rực rỡ trong kí ức của tôi.
GÓC NHÌN CỦA NAM CHÍNH
Gần đây hình như tôi thích một cô gái.
Đi qua cái ghế dài ở dưới tầng của lớp học, tôi nhìn thấy một cô gái đang lén khóc trong góc, tôi vô tình nhìn thấy bảng tên của ấy, là học sinh lớp 11A14, tên Hạ Thư.
Một cái tên rất hay, rất phù hợp với tính cách điềm tĩnh này của cô ấy.
Cô gái nhỏ nhìn thấy tôi thì hơi căng thẳng, tôi cười cười rồi cất biểu ghi lỗi sang một bên, đi tới ngồi cạnh cô ấy.
Nói ra cũng thật kì lạ, tôi không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng ngày hôm đó lại chủ động bắt chuyện với cô ấy.
Cô ấy là một cô gái rất thông minh, có lí tưởng và ngoan cường.
Không biết cô ấy đã từng trải qua chuyện gì, lời nói và hành động lúc nào cũng rất cẩn trọng, hình như sợ sẽ chọc giận người khác.
Cô ấy cẩn thận dè dặt thế này tôi nhìn thấy mà cũng hơi đau lòng.
Kể từ cái ngày nói chuyện với nhau rất lâu đó, tôi luôn ‘ngẫu nhiên’ gặp phải cô ấy vô số lần, có khi là ở nhà ăn, có khi ở văn phòng.
Lúc tôi giả vờ tỏ ra không nhìn thấy cô ấy, cô ấy lại lén lút nhìn tôi đến ngây người, mỗi lần ánh mắt tôi liếc về phía đó thì cô ấy liền lập tức chạy mất, tốc độ nhanh đến nỗi cứ như ai đang đuổi theo sau cô ấy vậy.
Điều này khiến tôi rất tổn thương, chẳng kẽ trong mắt cô ấy tôi giống thú dữ tới vậy sao?
Mặc dù cô ấy luôn né tránh tôi, nhưng ánh mắt tôi dần dần không tự chủ được bắt đầu tìm kiếm cô ấy, lúc đi qua khối 11, tôi sẽ vô tình dừng bước, mong đợi ngẫu nhiên gặp được cô ấy.
2
Buổi sáng ngày hôm ấy tôi đang ở căn tin, phía bên cạnh cửa sổ cách chỗ tôi ngồi không xa đột nhiên trở nên náo động.
Nghe nói có người ngất xỉu.
Khi tôi nhìn rõ người đang nằm trên mặt đất, tim tôi như bị ai đó đập thật mạnh vào.
Tôi ôm cô ấy đứng dậy chạy tới phòng y tế không chút do dự, sáng sớm nên trong phòng y tế ngoài bác sĩ ra thì không có ai, tôi ngồi bên đầu giường bệnh lặng lẽ nhìn cô ấy say giấc ngủ.
Môi cô ấy trắng bệch, mặt cũng tái xanh, bác sĩ nói cô ấy bị hạ đường huyết, cộng thêm ngủ không đủ giấc nên bị ngất xỉu, tôi nhìn mà lo lắng vô cùng.
Xác nhận cô ấy không có gì đáng ngại, tôi mới yên tâm đi ra ngoài, đến khi tôi đi mua đồ ăn sáng cho cô ấy về thì cô ấy đã quay lại lớp học rồi.
Haizz, tiết tự học thứ hai của buổi sáng bắt đầu rồi, đoán là cô ấy vẫn chưa ăn sáng.
Từ đó trở đi, mỗi sáng tôi đều đi sớm rồi để lên bàn cô ấy một hộp sữa yến mạch, như vậy cô ấy có thể lót dạ ở lớp trước khi ăn sáng.
Đáng tiếc, những ngày như thế không duy trì được bao lâu thì tôi đã tốt nghiệp cấp ba mất rồi.
Ngày rời khỏi trường, cô bé ấy vội vàng chạy ra khỏi khu lớp học, lúc chúng tôi nhìn nhau, tôi thấy ánh mắt cô ấy rưng rưng, có lẽ trong lòng cô ấy cũng có mấy phần không nỡ.
Nghĩ đến đó, trái tim tôi như bỏ lỡ một nhịp.
Hai người cứ đứng nhìn nhau lâu như thế, cô ấy mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Tôi hít một hơi thật sâu, vẫy vẫy tay với coi ấy, làm khẩu hình nói: “Đi nhé.”
Không sao, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
3
Trước kì nghỉ hè của lớp 12, Hiệu trưởng mời tôi về lại trường cũ để mở một buổi chia kẻ kinh nghiệm học tập tới các em khoá dưới.
Cách cả biển người như thế, tôi vừa nhìn đã thấy cô gái nhỏ ấy ngồi ở hàng đằng sau.
Cô ấy dường như có nhiều tâm sự, không được vui cho lắm.
Tôi viết phương thức liên lạc của mình lên bảng đen, vì để kết bạn được với cô ấy, tôi chấp nhận việc sẽ có vô số người kết bạn với tôi.
Đến 11 giờ tối hôm đó, tôi vẫn không nhìn thấy lời mời kết bạn của cô gái nhỏ đó.
Lẽ nào cô ấy đọc thư tình xong nên trốn tránh tôi rồi?
Có phải tôi quá đường đột rồi không?
Trái tim tôi như chạm đáy…
Cảm xúc thất vọng bao lấy tôi, lần đầu tiên tôi biết thế nào là lo được lo mất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vào lúc mà tôi không còn ôm chút hi vọng nào nữa, một cái ảnh đại hiện hình con thỏ hiện lên.
Là cô ấy!
Tôi đã từng vô tình nhìn thấy ảnh đại diện của cô ấy rồi, sương mù trước đó bị quét tan đi.
Nhìn dòng chữ ‘Đối phương đang soạn tin nhắn’ nhấp nháy liên tục trên màn hình, khoé môi tôi vô thức cong lên.
Quả nhiên là tác phong trước sau như một của cô bé ấy.
Thế là tôi nhanh hơn một bước mở lời trước: “Chào em, xin hỏi có đề nào không hiểu sao?”
Nhân cơ hội này, tôi tự nhiên có lí do để giảng bài cho cô ấy mỗi ngày.
Đêm giao thừa, cô bé ấy và tôi đã ước hẹn, đợi khi cô ấy thi đại học xong, cô ấy đến Thanh Hoa, bọn tôi sẽ ở bên nhau.
Đúng là cô bé ngốc, kể cả cô ấy có không đỗ Thanh Hoa, tôi vẫn sẽ thích cô ấy mà thôi.
HẾT.
Link wattpad: https://www.wattpad.com/myworks/350438028-gi-mt-n-t-gic-m
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT