Bầu không khí trong phòng vốn đang hài hòa đột nhiên lại trở nên khó xử. Lương Nhất Khả bỗng dưng bật cười thành tiếng.
Cảnh Hoài lạnh lùng nhìn anh ấy một cái. Sau đó, Cảnh Hoài cúi đầu ôm Điềm Điềm lên và anh nói với cô bé: “Ngoan, gọi anh.”
Điềm Điềm nghi hoặc nhìn Cảnh Hoài, tiếp theo cô bé lại quay đầu nhìn Sầm Hạo Miểu. Cái đầu nhỏ của Điềm Điềm không ngừng quay qua quay lại giống như đang so sánh giữa Cảnh Hoài với Sầm Hạo Miểu. Nhưng dù nhìn thế nào đi chăng nữa, cô bé vẫn cảm thấy Cảnh Hoài có vẻ hơi lớn!
Lớn như vậy mà cũng phải gọi là anh sao? Điềm Điềm cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Sầm Hạo Miểu hiểu tại sao Cảnh Hoài lại nghiêm túc, đầu tiên cậu ấy làm một cử chỉ động chạm đến anh rồi sau đó lại lên tiếng gọi “anh Cảnh”, tiếp theo cậu ấy lại quay qua nhìn sang Điềm Điềm.
A! Hóa ra là như vậy! Điềm Điềm chợt hiểu ra. Nếu đó là anh của anh trai thì cũng chính là anh của cô bé. Vì vậy, Điềm Điềm cười lớn gọi Cảnh Hoài: “Anh ơi.”. Sau đó, cô bé còn xoa xoa mặt anh một cách cực kì thân thiết nữa.
Cảnh Hoài xoa đầu Điềm Điềm, anh không kìm được mà ôm chặt cô bé. Khó trách tại sao Nhan Khuynh lại thích Điềm Điềm như vậy. Cô bé này không biết tới từ đâu mà giọng rất ngọt ngào, thích cọ vào người khác làm nũng, ngay cả tiếng “anh” cũng khiến mọi người cảm thấy mềm lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT