[[Xuyên Sách] Bấm Tay Tính Toán, Hôm Nay Anh Ắt Sẽ Gặp Đại Nạn]

“Cô nói bậy!” Sắc mặt y tá trưởng trắng bệch, ngón tay chỉ về phía Nhan Khuynh run run.

Cô ta cảm thấy chột dạ, bởi vì ngoại trừ việc mang thai, những gì Nhan Khuynh nói đều đúng hết. Còn về chuyện mang thai, kinh nguyệt tháng này của cô ta đúng là chưa có, nhưng mới chậm khoảng một tuần thôi, ngay cả giấy thử thai cũng chưa chắc ra kết quả đúng! Sao Nhan Khuynh có thể biết được chuyện này?

Không thể nào là do tính ra được! Y tá trưởng rùng mình, không hiểu sao cô ta cảm thấy ánh mắt Nhan Khuynh nhìn mình càng lúc càng sáng lên, cứ như cô có thể nhìn thấu linh hồn của cô ta.

"Không, tôi không có, cô nói bậy." Cô ta lặp lại những câu vô tri vừa rồi của mình, không biết là đang lừa gạt người khác hay là đang muốn an ủi bản thân.

Nhan Khuynh nhìn thoáng qua đã biết cô ta đang chột dạ, chỉ cần nhìn sắc mặt cô ta là thấy rõ ngay.

"Cô có đôi mắt lấp lánh như muốn chuốc say người khác, đây là ánh mắt chỉ có ở người nhu cầu tình dục cao. Gốc mũi của cô có ba đường kẻ, nghĩa là cô sẽ trải qua ba đời chồng. Nếu như tôi coi đúng, thì hiện tại cô đã kết hôn lần thứ hai, chắc chắn sẽ ly hôn lần này. Bởi vì cô đã cắm sừng chồng cô nên mới phải ly hôn đúng không?"

"Tôi ly hôn hồi nào?"

"Đúng là cô chưa ly hôn, chỉ là bỏ chồng, bỏ con mà thôi. Dù sao thì hai người mới tổ chức tiệc chứ chưa làm giấy chứng nhận kết hôn."

"…" Tất cả đều đúng hết! Y tá trưởng cứ như bị sét đánh, nhìn biểu cảm của cô ta cũng đủ chứng minh những thứ Nhan Khuynh nói đều chính xác, không đổ oan cho cô ta chút nào.

Nghe Nhan Khuynh nói càng lúc càng huyền huyễn, ánh mắt mọi người nhìn về phía y tá trưởng cũng trở nên khác lạ.

Những người tụ tập ở đây để hóng chuyện đa số đều là người của khoa điều trị nội trú, một số người nghe Nhan Khuynh nói xong thì nhớ  lại những chuyện lúc trước.

"Hình như tôi đã từng nhìn thấy y tá trưởng ăn cơm với nhân viên bảo vệ đó, lúc đó tôi còn nói với con gái tôi là sao lại ăn cơm cùng với bảo vệ như thế."

"Tôi cũng nhớ ra rồi! Tôi từng gặp hai người ở khu trung tâm thương mại."

"Thật hả?"

"Thật đó! Lúc đấy tôi đứng hơi xa, cứ tưởng mình nhìn nhầm, giờ nghĩ lại mới thấy khéo có khi là hai người bọn họ thật."

Thành phố A chỉ là một thành phố nhỏ, cả thành phố cũng chỉ có một trung tâm thương mại lớn như vậy, y tá trưởng không thể phân biệt được những người này đang chửi hùa hay là thật sự nhìn thấy. Trong lòng cô ta càng lúc càng hoảng loạn.

Cuối cùng không còn cách nào khác, cô ta mới bối rối nói: “Tôi sẽ tìm trưởng khoa để giải quyết chuyện này." Sau đó bỏ chạy mất dạng.

Sau khi cô ta chạy đi, còn lại những người khác, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Nhan Khuynh có chút kính sợ. Nhiều người trong số họ thuộc thế hệ cũ, quan niệm về huyền học là thà tin có còn hơn không.

Hơn nữa nhân vật chính của câu chuyện đã đi rồi, chuyện cũng đã hóng xong, mọi người cũng phải giải tán thôi. Nhưng ngay khi mọi người chuẩn bị tản đi, không ngờ lại bị Nhan Khuynh cản lại.

“Xin lỗi em trai tôi đi!” Đối với những người lúc nãy đã làm khó Chúc Dương, Nhan Khuynh không tính tha cho kẻ nào cả.

“Chỉ nói có mấy câu thôi mà.” Những người đó lẩm bẩm "Nói vậy thôi chứ có ý gì đâu", nhưng nghĩ đến thái độ của Nhan Khuynh đối với y tá trưởng, bọn họ thật sự không dám cãi ngang với cô. Lỡ đâu bị nói ra chuyện gì thì sao? Dù sao thì làm gì có ai dám khẳng định mình trong sạch hoàn toàn đâu!

“Xin lỗi, chúng tôi sai rồi.” Nghĩ như vậy, bọn họ đành run rẩy xin lỗi, ỉu xìu nhanh chóng đi mất. Còn lại những người khác, thấy Nhan Khuynh có khả năng bói toán như vậy, không ai dám ở lại hóng chuyện nữa, tất cả đều quay về phòng của mình.

——————————

Mọi chuyện đã xong, Chúc Dương vội vàng sai người khiêng giường ra ngoài. Để những oan ức đó qua một bên, điều quan trọng nhất bây giờ là bố của cậu.

Tất cả các nhân viên làm công được thuê tới đều là những trai tráng khỏe mạnh, tuy chiếc giường đồng rất nặng nhưng sau khi tháo rời thì trọng lượng không còn nặng như lúc đầu nữa, chỉ cần hai mươi phút đã chuẩn bị xong đâu vào đấy.

Chúc Dương đi theo họ xuống tầng, sau đó dặn thêm chuyện khác, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t

"Nung chảy hết toàn bộ cho tôi."

"Yên tâm đi! Chúng tôi nhớ hết rồi." Nhân viên làm công vừa đồng ý vừa tranh thủ hỏi thăm Chúc Dương về Nhan Khuynh.

"Cô gái đứng bên kia là ai vậy? Da cô ấy thật mịn, người cũng đẹp nữa." Nhân viên làm công đã quan sát một lúc lâu, hắn ta thực sự rất tò mò.

Nhưng Chúc Dương lại cảm thấy ánh mắt nhìn Nhan Khuynh của người này rất khó chịu, cậu đứng lên chắn mất tầm nhìn của hắn ta, lạnh lùng nói: "Đó là chị của tôi."

Dù sao thì trước khi nhà Chúc Dương sụp đổ, cậu vẫn là một thiếu gia, trên mặt thể hiện khí thế của người có quyền lực, nhân viên làm công cũng biết mình đã đi quá giới hạn, đành cười trừ rồi dẫn người đi mất.

Chúc Dương nhìn hắn hắn ta kéo giường đi, sau đó mới vội vàng đi đến tiệm vải liệm đối diện tìm thứ khác mà Nhan Khuynh muốn.

Đó là một tấm gương bát quái. Nhưng yêu cầu rất lạ, gương phải do cửa hàng chuyên đồ khâm liệm bán.

Thật ra thứ này không hề dễ tìm như vậy, gương bát quái là một pháp khí thường xuyên được dùng trong phong thủy, có tác dụng xua đuổi tà khí, trấn trạch, nhưng mua ở cửa hàng bán đồ liệm thì lại rất khó, làm gì có ai muốn mua đồ vật dính phải mùi người chết đâu mà bán.

Nên Chúc Dương đi hỏi mấy cửa hàng cũng không có ai bán, mãi cậu mới tìm được nó trong một cửa hàng hẻo lánh.

Mua xong, cậu vội vàng trở lại bệnh viện, sợ chậm trễ thời gian.

“Làm tốt lắm.” Nhan Khuynh cầm lấy gương nhìn một chút, sau đó lấy ra một cây bút, sửa lại vài nét trên gương bát quái, bảo Chúc Dương treo lên cửa sổ.

"Cái này để làm gì?"

"Tránh tà khí, trong phòng bệnh này có quá nhiều tà khí tụ tập, ảnh hưởng đến vận khí của bố cậu. Gương bát quái treo cao là gương lấy từ tay người chết. Người chết sợ nhất là chết bất đắc kỳ tử, lỡ như bố cậu gặp chuyện không may có thể sẽ biến thành lệ quỷ, mấy đồ này không ngăn nổi bọn họ đâu. Chủ yếu là dùng để cảnh cáo thôi."

Chúc Dương nghe như đang nghe thiên thư. Nhưng thật kỳ diệu, gương bát quái vừa được treo lên ba phút, bên phía phòng cấp cứu đã truyền tin đến nói bố cậu vừa qua cơn nguy hiểm.

Chờ thêm nửa tiếng nữa, đèn cấp cứu tắt, bố cậu đeo mặt nạ dưỡng khí được bác sĩ đẩy ra ngoài, lúc này hai mẹ con Chúc Dương mới nhận ra chân mình đã tê rần.

“Tôi không biết nên cám ơn chị như thế nào.” Sau khi sắp xếp mọi chuyện với mẹ xong, Chúc Dương nhìn Nhan Thanh đã ở bên cạnh mình cả ngày hôm nay, không biết nên bày tỏ lòng biết ơn như thế nào, nhưng Nhan Thanh không để bụng, ngược lại còn chọc cậu một câu.

"Cho nên tôi mới nói thu 30% tiền hoa hồng của cậu. Em trai nhỏ thấy sao? Tôi rất có bản lĩnh đúng không?"

Nhan Khuynh cười cong mắt, nhưng Chúc Dương nghe xong lại cảm thấy cạn lời. "Dù sao cũng là cô nương, đừng có nói chuyện kiểu vậy."

“Bây giờ lại gọi là cô nương, lúc nãy còn gọi chị cơ mà?” Nhan Khuynh trêu chọc cậu.

Chúc Dương hiểu ra cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mình với nhân viên làm công, cậu cảm thấy xấu hổ không chịu được. Cậu muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Chúc Dương vốn đã xinh đẹp, ngại ngùng như vậy lại càng dễ thương hơn. Nhan Khuynh đưa tay xoa đầu cậu, không ngờ lại nghe thấy Chúc Dương gọi nhỏ "chị Nhan", trong lòng cô mềm nhũn.

"Được rồi, không chọc cậu nữa, bây giờ chúng ta qua nhà cậu đi!"

“Hả?” Chúc Dương không hiểu.

"Cha cậu không thể tự nhiên mà bị bệnh được, đến cả phòng bệnh cũng có vấn đề, cậu cảm thấy nguyên nhân nằm ở đâu?"

"Nhà của tôi!"

"Đúng rồi."

Trùng hợp là lúc Nhan Khuynh và Chúc Dương đang chuẩn bị quay lại Vịnh Thiên Nga. Anh họ của Chúc Dương đã gọi điện tới, vừa mở miệng đã trách mắng.

"Tiểu Dương, anh nghe y tá trưởng nói cậu dẫn theo một người phụ nữ lạ tới bệnh viện gây rối?"

“Y tá trưởng?” Chúc Dương nghe vậy thì lạnh mặt ngay lập tức.

Buổi sáng lúc bố của cậu đang cấp cứu, suýt nữa đã không qua khỏi. Trong khi tên anh họ ngày ngày thì ra vẻ hiếu thảo này, vừa mới xảy ra chuyện, câu đầu tiên anh ta hỏi lại là chuyện của cậu với y tá trưởng. Vốn dĩ cậu chỉ đang nghi ngờ, nhưng bây giờ cậu có thể khẳng định, cả cái nhà này không có ai tốt lành hết.

Nghĩ đến đây, Chúc Dương không kìm được lửa giận, cậu nói thẳng ra.

"Dù sao cũng là họ hàng, cho dù không nể tình thân thì cũng phải nể mặt bố tôi đã bù lỗ hổng mấy trăm vạn cho nhà mấy người đi chứ! Sao không thấy anh hỏi thăm sức khỏe bố tôi?”

Nói như vậy không khác gì tát thẳng một cái vào mặt anh ta. Anh họ Chúc Dương tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ anh ta đang sống nhờ người khác, anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Xin lỗi Tiểu Dương, chỉ là anh nghe y tá trưởng nói vậy nên có hơi lo lắng. Dù sao đây cũng là bệnh viện tốt nhất thành phố A. Sắp phẫu thuật rồi, chúng ta còn chưa đủ tiền để trả phí phẫu thuật nữa! Đừng gây chuyện với bác sĩ."

"Anh nói đúng đấy." Chúc Dương thích thú nói: "Mà anh họ này, tôi có một tin tốt cho anh, căn nhà đã có môi giới nhận rồi, anh yên tâm, phí phẫu thuật của bố tôi sẽ được thanh toán trong vòng một tuần.”

"Sao thế được? Cậu đừng để bị lừa!"

"Không có đâu, anh có cần tôi dắt người qua cho anh gặp không?"

"Được, vậy anh ở nhà chờ cậu, cậu mang người về cho anh gặp trước rồi ký hợp đồng với người ta sau."

Nghe thì có vẻ như anh ta đang lo lắng cho cậu, nhưng thực ra, anh ta chỉ đang lo lắng cho lợi ích của chính mình thôi. Anh ta còn đang tính dùng một trăm vạn đổi lấy một căn biệt thự trị giá một nghìn vạn cơ mà!

Trong mắt Chúc Dương lộ ra vẻ châm chọc, cậu nói qua loa vài câu rồi cúp điện thoại.

"Chúng ta làm như vậy có nguy hiểm không? Dù sao hôm qua..." Chúc Dương nhìn Nhan Thanh, tự hỏi hai người quay về liệu có an toàn không.

"Vậy để tôi tính cho cậu nhé?"

"Cái này cũng tính được hả?"

"Được. Nói một chữ gì đó đi." Nhan Thanh rất bình tĩnh, cứ như cô không hề có một chút lo lắng nào. Chúc Dương không biết cô đang định làm gì.

"Tôi nên nói gì?"

"Nghĩ gì thì nói nấy thôi."

"Vậy... từ Trắc (*)?" Chúc Dương thử hỏi.

(*) Từ gốc là 测

“Từ hay!” Nhan Khuynh cười nói: "Bên trái là nước, cũng có nghĩa là vực sâu, bên phải là đao, tai nạn đổ máu. Ở giữa là bối, nghĩa là tiền tài, nói đơn giản đó là vơ vét của cải vì sự ích kỷ của bản thân, rơi vào vực sâu hết cíu nổi rồi, bản thân sẽ gặp tai họa đổ máu (*).”

(*) Bên trái của chữ Trắc là 氵- bộ Thủy nghĩa là nước, kí tự bên phải刂 - cây đao, ở giữa là kí tự 贝 - bối nghĩa là tiền vỏ sò của người xưa hay dùng.

“Thật hả?” Chúc Dương kinh ngạc, bởi vì lúc nãy cậu đang nghĩ tới anh họ của mình.

“Vậy từ sách (*) thì sao?” Cậu tò mò đổi từ khác.

"Cũng vậy thôi, chẳng phải điềm lành gì đâu. Bạn bè lục đục , bị dây thừng trói buộc, khi tai họa ập đến sẽ bị bạn bè phản bội."

(*) Từ gốc là 册, ở giữa có gạch ngang nhìn như dây thừng.

Ôi mẹ ơi! Chúc Dương nuốt nước miếng đờ đẫn, nhìn Nhan Thanh như nhìn quái vật.

Dựa vào chuyện hôm qua cậu đã biết anh họ của mình không phải hạng người tốt lành gì, còn có một đám bạn xấu. Nếu thật sự bọn họ có ý định giết bố cậu, chắc chắn không dễ gì mời được một đại tiên như thế. Hẳn là còn phải liên quan tới tiền bạc nữa. Nếu như cậu báo cảnh sát, chứng cứ đầy đủ, mấy tên bạn xấu kia sẽ không thể nào thoát nổi, đây chính là bị dây thừng trói buộc đúng không? Lúc đó, đảm bảo đám đó sẽ khai ra anh họ mình. Đây đúng là bị bạn bè phản bội chứ còn gì nữa?

Nhan Khuynh nhìn vẻ mặt của cậu là biết cậu đã hiểu ra, cười an ủi nói: "Yên tâm đi, hôm nay anh họ cậu xong đời rồi."

"Nhưng tôi cảm thấy hình như bọn họ đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, không thể nào để bị bắt dễ dàng như vậy đâu."

Nhan Khuynh lắc đầu: "Không, mặc kệ anh ta làm cái gì, tất cả đều sẽ thất bại."

"Chị. . . " Cậu nhìn thấy cái bình sứ nhỏ cùng mấy đồng xu xuất hiện trong tay Nhan Khuynh không biết từ lúc nào, Chúc Dương có linh cảm chẳng lành. Cậu có linh cảm nếu gia đình dì không chết thì không sao, nhưng nếu họ chết, thì sẽ chết rất thảm.

—————————————

Bên kia, tại biệt thự Vịnh Thiên Nga, sau khi anh họ Chúc Dương cúp điện thoại, anh ta liền gọi điện cho đại tiên.

"Chốt giá năm mươi vạn, tôi sẽ giải quyết hết mọi chuyện cho anh, nếu không thì quên đi. Tiềm Long đã bị bao vây, xử lý chuyện này cũng ảnh hưởng tới tuổi thọ của tôi."

"Tuy gia tộc nhà họ Chúc đã sụp đổ nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, tôi tính ra nhà bọn họ vẫn còn một nửa gia sản, chỉ là họ đã giấu đi. Nếu anh đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi có thể chỉ chỗ gia sản bị giấu đi đó cho anh. Nếu không thì... Tôi rất hy vọng người nhà họ Chúc sẽ tới tìm tôi để giải quyết vấn đề phong thủy nghịch hành đấy." Anh họ Chúc Dương vừa nói ra yêu cầu đã bị đại tiên tống tiền ngay lập tức.

Nhưng đại tiên lại nắm được nhược điểm của anh ta, anh ta đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Không còn cách nào, anh ta đành phải tạm thời đồng ý trước.

"Được rồi, năm mươi vạn thì năm mươi vạn. Ông nói đúng, dù sao thì tôi cũng sẽ lấy được toàn bộ gia sản của nhà họ Chúc nhanh thôi." Anh họ Chúc Dương nghiến răng hứa hẹn, nén giận phối hợp với đại tiên.

Nhưng anh ta không biết rằng cái tên gọi là đại tiên này ở trước mặt Nhan Khuynh chỉ là một tên hề mà thôi.

————————————— 

Năm giờ chiều, Nhan Khuynh và Chúc Dương đến biệt thự ở Vịnh Thiên Nga đúng giờ. Trước khi bước vào nhà, Nhan Khuynh không cho Chúc Dương dẫn cô vào ngay lập tức mà đi một vòng bên ngoài trước, cuối cùng dừng lại dưới một gốc cây lớn trong góc biệt thự.

“Đây là cái gì?” Nhìn con búp bê làm bằng giấy trắng trong tay Nhan Khuynh, Chúc Dương theo bản năng cảm thấy có gì đó sai sai.

Nhưng sau đó, những gì Nhan Khuynh làm đã xác nhận suy đoán của cậu, Nhan Khuynh hỏi ngày sinh của gia đình anh họ cậu.

Tác giả có lời muốn nói: 

Chúc Dương: Nhan, chị Nhannnnn chị muốn làm gì?

Nhan Khuynh: Yên tâm baby, chị đây rất uy tín.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play