Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng ( NGOẠI TRUYỆN )

Ngoại truyện 3


4 tháng


Edit + Beta: Minh An

Tháng tư, Ôn Tố biết tin Giản Hàm sắp kết hôn. Làm người ta bất ngờ là chú rể chính là Lục Căng Sinh. Hồi ấy, tuy rằng Giản Hàm thích Lục Căng Sinh, nhưng vì cô nàng tự ti nên hai người gần như chẳng có tiếp xúc gì với nhau. Không ngờ sau ngần ấy năm hai người họ lại kết hôn với nhau.

Vì ở xa, Ôn Tố không tiện tới tham dự nên cô chỉ có thể gửi tiền cưới và chúc phúc cho Giản Hàm từ xa. Giản Hàm gửi kẹo cưới tới cho Ôn Tố. Ôn Tố mở vòng bạn bè ra thì thấy ảnh giấy đăng ký kết hôn của hai người Giản Hàm và Lục Căng Sinh. Trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Sau khi tốt nghiệp, gần như tất cả những người xung quanh dần đi vào nấm mồ hôn nhân. Đôi khi nó tạo cho người ta cảm giác thời gian trôi rất nhanh. Cứ như chỉ chớp mắt một cái, tất cả bọn họ không còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ mà là những người bắt đầu lập gia đình rồi.

Đồng nghiệp thấy kẹo cưới trên bàn Ôn Tố thì đùa cô, “Em kết hôn sau lưng mọi người từ bao giờ đấy?”

“Không phải kẹo cưới của em. Yên tâm đi, bao giờ em kết hôn thì chắc chắn em sẽ báo với mọi người.”

Nói xong, có người thì cười đồng ý với Ôn Tố, có người thì lúng túng. Trước đó khi Ôn Tố vừa mới vào làm, có người giới thiệu đối tượng cho cô. Nhưng lúc ấy cô bảo rằng vẫn còn sớm, cô chưa có ý định kết hôn. Ai ngờ chẳng lâu sau Ôn Tố đã đổi ý định rồi.

Không phải Ôn Tố không muốn kết hôn mà do cô chưa gặp được người mình thích thôi.

Ôn Tố nhận ra lời mình nói như ngầm thừa nhận rằng cô sẽ kết hôn với Khương Lâm Quyện. Cô cũng cười theo.

Từ bé đến nay, Ôn Tố vẫn coi mấy thứ như hôn nhân như một danh từ chẳng mấy hạnh phúc. Nó đại diện cho xiềng xích của tình yêu, yêu đương xong muốn đi đến hôn nhân cũng cần chuẩn bị tâm lý nhiều. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đối phương là Khương Lâm Quyện thì Ôn Tố cũng không thấy sợ như trước nữa.

Sau khi tan làm, Ôn Tố nhận được tin nhắn của Kỷ Phán Phán, “Đến Giản Hàm cũng kết hôn rồi, bao giờ tớ mới được ăn kẹo cưới của câu đây?”

“Làm sao? Cậu với Thời Tây Sầm còn chưa kết hôn mà đã giục tớ rồi à?”

Ôn Tố nhìn bầu trời. Bây giờ trời mới sắp sáng luôn rồi mà người nào đó còn trả lời tin nhắn cô. Ôn Tố vừa nhận được đã mật báo ngay cho Thời Tây Sầm rồi, “Kỷ Phán Phán chưa ngủ đây này.”

Không lâu sau, Ôn Tố nhận được hàng tá cuộc gọi đòi mạng từ Kỷ Phán Phán. Cô vừa bấm nút nghe đã suýt điếc cả tai luôn rồi.

“Người chị em tốt năm đó cuối cùng cũng thay đổi rồi.” Kỷ Phán Phán chỉ trích Ôn Tố, “Tớ không ngờ cậu lại là người như vậy! Khổ cho tớ đào tim đào phổi dốc hết tâm tư đối xử tốt với cậu, giúp cậu đến mức không tiếc bản thân. Thế mà cậu nói đâm là đâm sau lưng tớ luôn!”

Thật ra Kỷ Phán Phán cũng chẳng oán trách Ôn Tố được lâu bởi cô nàng cũng bị người khác “oán trách”.

Ôn Tố còn chưa cười trên nỗi đau của người khác được bao lâu thì đã bị Kỷ Phán Phán trả thù rồi. Không lâu sau, Kỷ Phán Phán nhắn tin lừa Khương Lâm Quyện, “Hai hôm trước Tố Tố bảo tớ là cậu ấy đang nghĩ đến chuyện đi đăng ký kết hôn rồi. Rốt cuộc bao giờ hai người các cậu mới kết hôn vậy?”

Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.

Lúc Khương Lâm Quyện nhận được tin nhắn thì anh đang mở một cuộc họp vô cùng quan trọng. Điện thoại đặt bên cạnh nảy ra tin nhắn đó, hiếm khi anh mất tập trung vài giây.

Anh cầm cây bút máy trong tay. Sau khi nghe xong ý tưởng người ta trình bày, anh nâng mắt lên, “Với năng lực của mọi người thì mọi thứ không nên chỉ dừng lại ở mức này.”

Bầu không khí trong phòng họp lập tức lạnh đi. Tuy rằng Khương Lâm Quyện còn trẻ nhưng anh vô cùng quyết đoán, lúc nghiêm túc anh còn tỏa ra hơi lạnh, cấp dưới nhìn giận lắm nhưng cũng không dám nói gì.

“Mai nộp cho tôi một bản khác. Tan họp.”

Không phải tăng ca nhưng tâm trạng của mọi người cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Khương Lâm Quyện còn chưa rời đi. Anh vẫn ngồi ở trong phòng làm việc như cũ. Chỉ là trước khi làm việc tiếp, anh đi pha cà phê. Anh nhắn tin cho Kỷ Phán Phán, “Cô ấy nói vậy thật à?”

Không phải không muốn kết hôn nhưng Ôn Tố đã luôn nằm trong tương lai của anh rồi. Tuy vậy, đột nhiên biết tin này, Khương Lâm Quyện vẫn cảm thấy hơi bất ngờ. Ngực anh như có cục đường nhẹ nhàng tan ra, vị ngọt thấm hết cả vào ruột gan.

“Đúng rồi đó! Nguyên văn cậu ấy bảo muốn kết hôn với cậu rồi lừa cậu về nhà!”

Ánh mắt Khương Lâm Quyện đong đầy ý cười. Anh thầm nghĩ, chưa biết là ai lừa ai về nhà đâu!

Kỷ Phán Phán lừa người thành công, bật dậy kể cho Ôn Tố nghe âm mưu của mình. Báo được thù lớn, cô nàng vô cùng vênh váo, đã thế còn gửi cho Ôn Tố một đống nhãn dán liền.

Ôn Tố vừa đọc xong nội dung thì trên đầu cô có sáu dấu chấm chạy qua.

Cái loại chị em tệ này…

Hình tượng của Ôn Tố lập tức sụp đổ. Hơn nữa cô cũng không tiện giải thích cái này. Nếu cô bảo Khương Lâm Quyện rằng Kỷ Phán Phán nói linh tinh, chắc chắn anh sẽ thất vọng, nghĩ rằng cô vốn chẳng muốn kết hôn cùng anh.

Ôn Tố thừa nhận, cú phản đòn này của Kỷ Phán Phán thâm thật.

Không tới hai hôm sau, Ôn Tố vô tình thấy hộp nhẫn kim cương trong túi áo của Khương Lâm Quyện. Cô không mở ra nhưng thấy nó hơi bỏng tay một chút.

Chuyện xấu hổ nhất trên đời này là biết bạn trai chuẩn bị cầu hôn mình nhưng lại phải vờ như không biết gì, khi được cầu hôn thì phải tỏ vẻ vô cùng bất ngờ và sung sướng.

Nghĩ thôi mà sự xấu hổ đã ngập khắp căn phòng rồi.

Ôn Tố cất hộp nhẫn vào trong túi áo của anh. Cô cứ tự thôi miên bản thân rằng mình chưa thấy gì hết.

Trái tim Ôn Tố đập thình thịch, cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Sao người ta nói gì anh cũng tin luôn vậy? Bảo cô muốn kết hôn thôi mà đã đi mua nhẫn vội như vậy rồi?

Ở cửa có tiếng động vang lên. Khương Lâm Quyện cầm áo khoác, “Tố Tố, anh ra ngoài một lát.”

“Anh đi đi.”

Ôn Tố đã bổ não ra cảnh Khương Lâm Quyện chuẩn bị cho buổi cầu hôn. Chỉ là cô không biết anh sẽ tạo cho mình bất ngờ gì, với cả không biết bao giờ thì anh thực hiện. Trong thời gian này, có phải ngày nào cô cũng nên trang điểm mới mặc đẹp không? Nhỡ đâu hôm anh cầu hôn, cô mặc lôi thôi, chụp lên ảnh thì trông buồn cười lắm.

Hôm sinh nhật, Ôn Tố cố ý trang điểm thật đẹp, mặc thêm cả quần áo mới nữa. Khương Lâm Quyện định đưa cô ra ngoài ăn cơm, thấy cô mặc chiếc váy màu đỏ, anh không nhịn được ôm vô vào trong lòng, “Em mặc đẹp thế?”

“Em đẹp sẵn rồi mà!”

Bàn tay hơi thô ráp của anh đặt lên lưng cô xoa nhẹ. Đang lúc Ôn Tố mất tập trung, anh đặt đôi môi xuống. Anh cứ như người nghiện vậy, không nhịn được mà hôn hết lần này đến lần khác.

Ôn Tố đẩy anh ra, “Son của em trôi hết rồi!”

Cô rất để ý tới hình ảnh của mình. Cô lấy phấn với son ra trang điểm lại. Ánh mắt cô nhìn Khương Lâm Quyện như viết “Không được phá hỏng lớp trang điểm em vất vả làm”.

Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.

Ôn Tố vừa ngồi xe Khương Lâm Quyện vừa nhắn tin cho Kỷ Phán Phán, “Cậu nói xem, tí nữa nếu Khương Lâm Quyện cầu hôn tớ, có phải tớ nên rơi vài giọt nước mắt tượng trưng không?”

Kỷ Phán Phán: “?”

Đối phương nghe xong lời này thì phấn khích, “Sao nhanh vậy? Thế lúc đó nếu tớ không được làm phù dâu thì nhớ cho tớ đi cầm hòm nhé! Mà phải đi cưới cậu bao nhiêu tiền giờ nhỉ?”

Còn chưa bắt đầu mà sao người này đã nghĩ xa vậy rồi?

Tới nhà hàng, Khương Lâm Quyện rất ga lăng mở cửa xe cho Ôn Tố ra ngoài. Lúc ăn gần xong thì nhà hàng đẩy bánh kem lên. Chắc nhẫn trong bánh kem nhỉ? Ôn Tố nghĩ thầm. Chờ tí nữa mà cô ăn phải nhẫn thật cô sẽ giả vờ ngạc nhiên một chút.

Khương Lâm Quyện không biết Ôn Tố nghĩ gì. Anh lấy dao nĩa ra đưa cho cô. Hai người cùng nhau cắt bánh kem. Đương nhiên miếng bánh đầu tiên dành cho người sinh nhật hôm nay, con chibi nhỏ xinh trên bánh cũng được đặt vào đĩa của Ôn Tố.

Bình thường Khương Lâm Quyện không thích ăn bánh kem, anh ăn hai miếng tượng trưng sau đó đặt tay lên bàn, chăm chú nhìn Ôn Tố ăn.

Ôn Tố ăn bánh, cô ăn xong rồi mà vẫn chẳng thấy gì hết.

Không phải anh định để cô ăn hết chỗ bánh còn lại luôn đó chứ? Ôn Tố nâng mắt nhìn về phía Khương Lâm Quyện. Cô nghĩ thầm, không phải lúc này anh nên tiến hành các bước tiếp theo sao.

Nhưng Khương Lâm Quyện không hiểu ý cô. Anh thấy cô nhìn mình thì nhướng mày, “Sao thế?”

Cô ngậm dĩa ăn, “Anh lấy nốt đồ ra đi.”

Ôn Tố nghĩ thầm, người ta chờ lâu vậy rồi mà người nào đó còn định trêu cô nữa hả?

Rõ ràng Khương Lâm Quyện vẫn chưa hiểu được ý Ôn Tố. Anh nghĩ cô đang ám chỉ quà sinh nhật nên anh cầm một hộp quà đẹp đẽ đặt trước mặt cô.

Không phải chứ? Sao kịch bản này cứ sai sai vậy?

Ôn Tố làm như vô tình nói, “Em còn tưởng cái nhẫn lần trước trong túi áo anh là của em đó.”

Khương Lâm Quyện thản nhiên giải thích, “Đó là nhẫn mà đồng nghiệp ở công ty anh mua để cầu hôn, người ấy nhờ anh cầm hộ.”

Ồ, đến cả việc người ta tạo bất ngờ như nào anh cũng biết. Anh đúng là đồ đầu gỗ!

Ôn Tố hơi thất vọng nhưng lười không thèm nói với anh nữa, “Em ăn no rồi, mình về thôi.”

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Khương Lâm Quyện đưa cô đi đài quan sát thiên văn. Nhưng Ôn Tố không có tâm trạng chơi, hơn nữa xung quanh tối với cả không có người nên ngồi nhìn lâu còn hơi buồn ngủ. Đến cả việc Khương Lâm Quyện rời đi từ bao giờ cô cũng không biết.

Đầu cô gật sang cạnh một cái, đột nhiên cô tỉnh táo hơn một chút.

Khương Lâm Quyện đâu?

Ôn Tố dụi mắt. Lúc cô quay đầu lại nhìn thì đúng lúc Khương Lâm Quyện quay về. Anh ngồi xuống bên cạnh cô rồi lập tức hôn cô. Ôn Tố bị hôn mà ngây người, đầu óc cô vẫn hơi mơ màng. Cô nâng tay lên đặt trước ngực anh. Cảm giác lành lạnh đột nhiên bao lấy đầu ngón tay cô.

“Ố?”

Hoa được đặt vào trong lòng cô, Ôn Tố còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì anh đã trao nhẫn kim cương vào tay cô rồi.

Chắc sợ cô lấy ra nên anh nắm chặt đầu ngón tay cô không cho cô động đậy. Sao trên đầu rất sáng. Từ trước đến nay anh rất thích ngắm sao trên trời. Sau này, gặp được người anh yêu, anh còn được chiêm ngưỡng ngân hà rộng lớn hơn.

Ôn Tố vẫn luôn cho rằng Khương Lâm Quyện là người nhàm chán, ai ngờ anh lại bá đạo đến nhường này. Nắm tay cô ép đeo nhẫn như ép cưới luôn vậy!

Bản chuyển ngữ chỉ được đăng duy nhất tại WordPress: montymonsterschool.wordpress.com và Wattpad montymonsterschool. Các bạn vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.

“Anh…”

Đến cả việc cô mở miệng nói chuyện thôi mà anh cũng mạnh mẽ dùng đầu lưỡi ép cô lại. Cứ như chẳng cho cô chút cơ hội nào để từ chối.

Ép cưới! Đây chính là ép cưới một cách trắng trợn!

Bị “dồn” đến đường cùng, mãi Ôn Tố mới thoát khỏi Khương Lâm Quyện, “Rồi rồi, em đành cưới anh vậy.”

Khóe môi cô cong lên, tâm trạng của cô thay đổi rất nhanh, không ngờ cuối cùng anh cũng cầu hôn cô vào lúc này. Dường như ngoài đồng ý thì cô không còn lựa chọn nào khác.

Ôn Tố ghé sát vào tai anh, “Anh không mạnh tay hơn chút được à? Như là…”

Ôn Tố miêu tả một chút, cô không hề nhận ra mình đang tự tìm đường chết, rõ ràng bàn tay đang nắm tay cô của Khương Lâm Quyện chặt hơn một chút.

“Hơn nữa anh cầu hôn còn chẳng quỳ xuống.” Ôn Tố dán vào cổ anh, giọng nói mang theo hơi ấm phả vào da anh, “Nhưng em cho phép anh bù lại trên giường!”

Cô như một nàng yêu tinh đến để lấy mạng anh vậy.

Khương Lâm Quyện híp mắt, giọng khàn khàn, “Tí nữa em đừng hối hận!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play