Tôi chơi không lại, 36 kế chuồn lạ thượng sách.

Trước ánh mắt hình viên đạn cảnh cáo tôi của Tiêu Dịch, tôi giơ ngón cái lên với anh ta.

“Nhớ chăm sóc cơ thể cho tốt, anh mãi đỉnh!”

“Đứng lại!”

Tiêu Dịch sử dụng năng lực của mình, một dây leo hiện ra quấn quanh cổ tay tôi, đôi mắt anh ta u ám.

“Tần Cửu, giữ cái miệng cô cho kĩ vào, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cô tự mình cẩn thận cân nhắc.”

Hửm?

Tôi hoài nghi nhìn anh ta.

“Từ từ đại ca, nhà anh có gương không? Anh nói câu này mặt có rát không? Hiện tại chính là anh đang một chân đạp hai thuyền lừa gạt tôi mà anh lại còn mở mồm nói tôi ngậm miệng lại? Anh là cái chóa gì?

“Anh đúng là lưỡi dài mà đuối lý, ăn nói ngang ngạnh xà lơ thật đấy, nhà anh ba đời làm thái giám hay sao mà học được cái thói quản rộng vậy? Đi bóc bánh của anh đi!”

Dưới ánh mắt đờ đẫn chưa kịp tiêu hóa của hai người bọn họ, tôi mở cửa ra ngoài.

Ngày hôm sau, Tiêu Dịch dám công khai hủy bỏ hôn ước với tôi.

Không biết có phải anh ta cố ý ra lệnh chơi chếc tôi hay không mà mấy ngày nay những người trong căn cứ đều vô ý hoặc cố ý xa lánh tôi.

Có buồn không á? Tôi vui lắm, lâu lắm mới được rảnh rỗi như vậy.

Sau khi ngủ chán rồi tỉnh dậy, tôi lê xác xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.

Vừa tới cửa, tiếng kêu rên xuyên thủng màng nhĩ tôi.

“Đợi đã,aaaa, chúng ta..đừng! Đừng ở đây!”

À, cái tiếng này nghe quen tai thế nhể.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là tiếng nữ chính, mà nữ chính trong cái quyển tiểu thuyết này chỉ cần mẫn làm một chuyện duy nhất thôi.

Tôi đứng cửa bếp gào lên.

“Cô hôm nay làm sao vậy? Không phải cô thích nhất là đang chơi bị người khác nhìn thấy sao? Hôm qua anh Tiêu ở bên cạnh không phải cô vui vẻ như vậy sao?”

Âm thanh bên trong bếp lập tức im bặt, một lúc sau vang lên tiếng cãi nhau inh ỏi.

Từ từ!!

Tôi đang tức giận, thực sự tức giận rồi đấy.

Sứ giả công lý là tôi đây lập tức đá tung cánh cửa.

“Aaa! Anh! Còn cô nữa! Hai người! Hai người uống cái gì? Tôi hỏi anh đang uống cái gì?”

“Anh có biết vệ sinh an toàn thực phẩm là gì không? Anh có biết bảo vệ sức khỏe cộng đồng là gì không? Hả???”

“Đây là nơi nào! Đây là nhà bếp! Tôi nhắc lại cho hai người nhớ, đây là nhà bếp công cộng!”

“Các người biết nhà bếp sinh ra để làm gì không? Để nấu ăn! Hai người nấu cái gì ở đây??”

Tôi nhìn nước lênh láng bàn bếp rồi nhìn vệt nước lấp lánh trên khóe miệng anh ta.

Một cơn co thắt trào lên họng tôi.

“Bốp!”

Tôi vả thẳng vào mặt anh ta một cách thô bạo.

“Mọe nó! Anh thích ăn ph.ân như vậy sao? Tôi dẫn anh đi ăn cho thỏa thích!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play