[NGOẠI TRUYỆN] Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Ngoại truyện 5: Không có việc gì


9 tháng


Edit: Qi Qi

Beta: Hân

Phòng bệnh.

Lục Nhan Thanh mở to mắt, ánh sáng lóe lên chiếu vào mắt khiến anh không nhịn được nhíu mày.

Từng giác quan cơ thể chậm rãi được khôi phục, chỉ có mỗi cánh tay bên trái còn vô cùng tê dại, anh híp mắt nhìn sang.

Thiếu nữ gối lên trên cánh tay anh, mái tóc đen nhánh, da thịt trắng nõn, mặt cô hướng về phía anh, là một gương mặt xa lạ mà quen thuộc.

Lông mi dài cong cong, sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào đỏ mọng, cả người xinh đẹp tinh xảo như một con búp bê.

Tất cả ký ức liên quan tới cơ thể này đột nhiên dồn dập kéo tới, anh nhớ lại người thiếu nữ này tên là Nguyễn Đường, cùng thân thể này lớn lên từ nhỏ tới lớn, hai người là thanh mai trúc mã, quan hệ vô cùng thân mật.

Lục Nhan Thanh không chút do dự rút tay ra, thiếu nữ ngủ không sâu lắm, thấy động tĩnh lập tức mơ màng mở mắt, phát hiện anh đã tỉnh, đôi mắt sáng lên, “Anh Lục, anh sao rồi?”

Lục Nhan Thanh không đáp lại, đôi mắt đào hoa đen nhánh như mực, một biểu tình dư thừa trên mặt cũng không có, anh vén chăn lên, xuống giường.

Nguyễn Đường đột nhiên nghĩ tới gì đó, trong lòng lộp bộp một cái, bắt lấy cổ tay anh dịu dàng nói, “Anh Lục, anh vừa mới tỉnh lại…”

Lời còn chưa dứt, tay đã bị đối phương hất ra.

Giọng nói Lục Nhan Thanh lạnh lùng, “Anh Lục của cô đã chết rồi.”

Dừng một chút, anh nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng mang theo ý cảnh cáo, “Về sau cách tôi xa một chút.”

Nguyễn Đường chớp mắt một cái, anh đã ra khỏi phòng bệnh, nước mắt của cô cũng trào ra.

*

Tháng 8 giữa hè, Dương Thành xảy ra một chuyện lớn oanh động cả thành phố, phu nhân của thủ trưởng Lục Nguyên Minh uống thuốc tự sát, cuối cùng cũng không thể cứu được, chuyện này rất nhanh đã trở thành câu chuyện sau bữa cơm của mọi người.

Còn có người âm thầm truyền tin, con trai của Lục phu nhân cũng ăn nhầm bát canh có độc phải đưa tới bệnh viện rửa dạ dày, may mắn mà cứu được, một bên nói, thật ra Lục phu nhân muốn trả thù Lục Nguyên Minh, cố ý hạ độc bản thân và con trai ruột của ông.

Đủ mọi thuyết âm mưu được tuyên truyền, nửa tháng trôi qua cũng chưa có một đáp án đúng.

Rất nhanh đã tới tháng 9, Nguyễn Đường khai giảng vào lớp 11.

Vừa mới vào phòng học, còn chưa tìm chỗ ngồi, Bạch Tuyết đã tới gần nhỏ giọng hỏi bên tai cô, “Đường Đường, anh trai cậu… không sao chứ?”

Năm ngoái, Nguyễn Đường nhập học chưa tới một tháng, trong trường đã biết cô và hội trưởng hội học sinh Lục Nhan Thanh là hàng xóm, đối xử với cô vô cùng tốt.

Lục Nhan Thanh trong mắt của thầy cô và học sinh khác là người vô cùng xuất sắc, gia thế không ai bì nổi, thành tích luôn đứng vị trí thứ nhất, chính là thiên chi kiêu tử trong miệng mọi người.

Nhưng điểm quan trọng nhất chính là anh không cậy mình tài giỏi mà khinh người, đối xử với mọi người vô cùng dịu dàng ấm áp, chưa từng nặng lời với bất kì ai, cho nên mọi người rất thích anh.

Lúc Nguyễn Đường còn đang ngẩn người, Bạch Tuyết nhíu mày lắc tay cô, “Đường Đường, tớ vì cậu mới chọn ban tự nhiên, chúng ta từ lớp 10 đã là bạn thân, cậu có bí mật gì cũng đừng gạt tớ, được không?”

Cô khôi phục tinh thần, thản nhiên đáp lại, “Anh ấy không sao.”

Nguyễn Đường nói xong, không hề để ý tới Bạch Tuyết nữa mà ra sau tìm một chỗ vắng người ngồi.

Chủ nhiệm lớp rất nhanh đã vào, gõ bục giảng để học sinh yên tĩnh lại, bắt đầu giảng bài.

Nửa tháng nay cô luôn bị mất ngủ, nghe mấy lời nói nhảm của chủ nhiệm có chút mệt mỏi, gối đầu lên cánh tay, nhắm mắt lại.

Nguyễn Đường nhớ tới nửa tháng trước, buổi tối trước khi dì Lục xảy ra chuyện, dì ấy còn kéo tay cô nói với cô rất nhiều, lúc ấy cô không hiểu ý nào, bây giờ biết thì cũng đã muộn.

“Đường Đường, dì biết con là đứa trẻ tốt, con có thể đồng ý với dì sau này sẽ chăm sóc cho A Thanh thật tốt không?”

“Mặc dù nó chưa từng nói với dì lần nào, nhưng dì biết nó rất thích con, con đồng ý với dì được không?”

Nước mắt trong suốt dần làm ướt khóe mắt thiếu nữ.

Nếu cô có thể phát hiện sự khác thường của dì Lục sớm một chút, anh Lục của cô sẽ không khó chịu giống như bây giờ, sẽ không giấu bản thân đi để cô không tìm thấy anh.

Ngày đó sau khi anh rời khỏi bệnh viện, Nguyễn Đường lại gọi điện thoại cho anh, điện thoại anh luôn tắt máy, tới nhà họ Lục tìm anh, người làm cũng chỉ nói thiếu gia chưa trở về.

Thậm chí ngay cả tang lễ dì Lục anh cũng không xuất hiện.

Vừa rồi cô còn tới lớp anh, anh cũng không đi học, cô định đợi tan học lại chạy sang bên đó tìm anh thử một lần nữa.

Cô muốn nói xin lỗi anh, coi như không thể hoàn thành di nguyện của dì Lục, cô cũng muốn anh phấn chấn lên.

Sau khi tan học, Bạch Tuyết thấy Nguyễn Đường đi tới cầu thang, lập tức đoán được cô muốn đi tìm Lục Nhan Thanh, cô ta cắn răng đuổi theo kéo cánh tay Nguyễn Đường lại, “Đường Đường, cậu đi đâu đó, để tớ đi cùng nhé.”

Bạch Tuyết phát hiện, sau một kì nghỉ hè, thái độ của Nguyễn Đường thay đổi, không còn dễ gạt như trước đây nữa, thậm chí đối với cô ta còn lãnh đạm hơn vài phần.

Nguyễn Đường trước đó, đối với cái gì cũng không có thái độ, chỉ cần cô ta cho cô mượn bài tập, dù cô ta nói gì muốn gì, Nguyễn Đường cũng sẽ đồng ý.

Giờ giải lao chỉ có mười phút, lớp 11 và 12 lại không học chung một tòa nhà, Nguyễn Đường không muốn lãng phí thời gian với Bạch Tuyết, cho nên thuận theo ý cô ta, hai người cùng nhau tới lớp của Lục Nhan Thanh.

Lớp bọn họ cũng vừa tan học, một nam sinh nhìn thấy Nguyễn Đường, cười híp mắt, “Đàn em, sao em lại tới rồi?”

Nguyễn Đường nói, “Em tới tìm Lục Nhan Thanh, anh ấy đi học chưa ạ?”

Nam sinh giật mình, “Chủ nhiệm lớp anh vừa mới nói, anh của em chuyển trường rồi, sao vậy, em không biết sao?”

Nguyễn Đường còn chưa nói lời nào, Bạch Tuyết đã kêu lên sợ hãi, “Không thể nào? Đàn anh Lục chuyển trường? Anh ấy chuyển tới trường nào vậy?”

Bạch Tuyết xinh đẹp, là dáng vẻ khiến người ta nhìn mà thương xót, nam sinh mềm giọng, “Chủ nhiệm lớp anh không nói nên anh cũng không biết.”

Nam sinh lại nhìn về phía Nguyễn Đường, “Đàn em, em thật sự không biết à? Anh của em không nói cho em biết sao?”

Sắc mặt Nguyễn Đường trắng bệch, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Trên đường về lớp, Bạch Tuyết vẫn ở bên cạnh lải nhải dặn dò cô, nếu biết Lục Nhan Thanh chuyển tới trường nào nhất định phải nói với cô ta.

Tâm tình Nguyễn Đường vốn đã rơi xuống đáy vực, bị Bạch Tuyết làm phiền vô cùng bực bội, cô không thể nhịn nổi nữa, lấy điện thoại ra mở danh bạ, “Cậu muốn biết như vậy thì tự mình đi hỏi anh ấy không được à?!”

Giọng nói của cô có chút hung dữ khiến Bạch Tuyết không thể tin, “Không phải chứ, Đường Đường, cậu giận dữ với tớ làm gì, có phải cậu và anh ấy cãi nhau không? Cậu phải biết anh trai cậu vừa mất mẹ, tâm tình nhất định không được tốt lắm, cậu phải thông cảm…”

Nguyễn Đường không muốn nghe Bạch Tuyết nói những lời này, cô thu hồi di động, tăng tốc quay về lớp.

*

Sau khi Nguyễn Đường đơn phương không để ý tới Bạch Tuyết, cô ta có tới tìm cô vài lần, còn ở bên tai cô nói mấy lời tri kỷ dễ nghe, cuối cùng nhìn cô dầu muối không vào tai, cũng bắt đầu mặc kệ cô.

Sau khi hai người ầm ĩ tách khỏi, Nguyễn Đường cũng không có bài tập để chép, không chỉ như thế, thỉnh thoảng cô còn bắt gặp cô ta nói xấu cô với mấy nam sinh cùng lớp.

Nhưng đa phần nữ sinh trong lớp không thích Bạch Tuyết, mấy người bọn họ vui mừng vì Nguyễn Đường là đại tiểu thư nhà giàu mà không làm giá, đồng tình với mấy nam sinh bị Bạch Tuyết dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt mới tin lời cô ta nói Nguyễn Đường khinh thường người có gia cảnh bình thường, không muốn làm bạn bè với cô.

Lớp 11 trôi qua rất nhanh, Nguyễn Đường không có bài để chép, thành tích lúc nào cũng xếp cuối, các thầy cô cũng không thích cô.

Lúc nghỉ đông, Lục Nguyên Minh có đến cửa tìm Nguyễn Đường một lần.

Nguyễn Đường không muốn thấy mặt Lục Nguyên Minh, nhưng nể tình ông là bố ruột của Lục Nhan Thanh cho nên vẫn nén sự giận dữ, không chất vấn ông vì sao từng ấy tuổi rồi vẫn qua lại với một nữ sinh viên.

Tuổi tác Lục Nguyên Minh cũng không lớn lắm, khoảng bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, thân mặc tây trang may thủ công, dáng người nhìn cũng chỉ giống như đầu ba mươi.

Chỉ là quanh thân ông mang theo vẻ nghiêm trang, cho nên Nguyễn Đường cảm giác như ông là người vô cùng lớn tuổi vậy.

Lục Nguyên Minh đi thẳng vào vấn đề, “Nếu Lục Nhan Thanh tìm cháu vay tiền, đừng cho nó mượn.”

Từ sau khi mẹ anh gặp chuyện không may, anh chưa từng về nhà, còn tự chủ trương chuyển tới một trường cấp ba toàn là lưu manh, Lục Nguyên Minh không cho anh tiền cũng là để anh tự mình trở về.

Ban đầu Lục Nguyên Minh còn vì mẹ anh mà áy náy, bây giờ đã qua lâu như vậy, ông thực sự muốn nhìn xem thằng nhóc này có thể cứng rắn đến đâu.

Mấy hôm trước ông đã đóng băng tất cả tài khoản ngân hàng của Lục Nhan Thanh, hôm nay tới để cảnh cáo Nguyễn Đường không cho thằng nhóc kia vay tiền.

Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu phân lượng mà muốn đối nghịch với ông.

Lục Nguyên Minh nói xong cũng không ở lại lâu, xoay người ra khỏi biệt thự nhà họ Nguyễn.

Lời nói của ông khiến Nguyễn Đường bắt đầu lo lắng, một mình Lục Nhan Thanh ở ngoài không biết có để mình đói bụng hay không nữa.

Bố mẹ Nguyễn Đường bây giờ đều ở nước ngoài, cô gọi cho thư ký của bố, muốn anh ta tra giúp mình nơi ở của Lục Nhan Thanh hiện tại.

Cô nghĩ, mình đã cho Lục Nhan Thanh đủ thời gian bình tĩnh chữa lành vết thương, bây giờ cô đã có thể đi tìm anh rồi.

Không đợi thư kí điều tra xong tung tích của anh, học kỳ hai lớp 11 của Nguyễn Đường đã bắt đầu.

Khai giảng chưa được vài ngày, trên diễn đàn Nhất Trung bùng nổ, nguyên nhân là có một bạn học đi dạo ở thành Tây, ngay gần Bát Trung bắt gặp Lục Nhan Thanh.

Sau đó phát hiện, thiên chi kiêu tử của Nhất Trung bọn họ đã biến thành Lục gia mà Bát Trung không dám chọc vào.

Anh không còn mặc đồng phục học sinh sạch sẽ chỉnh tề nữa, cúc áo sơ mi đóng lệch, tai đeo khuyên tai đen, cả ngày ở chung với một đám lưu manh quậy phá hút thuốc đánh nhau, từ đầu tới chân biến thành một tên lưu manh chân chính.

Nhất Trung và Bát Trung một ở thành Đông một ở thành Tây, cách nhau khá xa, bình thường tin tức không thể lưu thông, cho nên qua một học kỳ, trên diễn đàn mới biết được nhân tài của Nhất Trung Lục Nhan Thanh đã chạy tới Bát Trung.

Chạng vạng tan học, Nguyễn Đường bảo lái xe đưa cô tới thành Tây, lúc tới cổng Bát Trung, sắc trời đã tối, đèn đường hai bên đã bật.

Mà giờ này, đúng là Bát Trung vừa tan học.

Cô xuống xe, để lái xe về trước.

Nguyễn Đường vô cùng xinh đẹp, trên người còn mặc đồng phục Nhất Trung đứng trước cổng trường Bát Trung vô cùng đáng chú ý, mỗi một nữ sinh ra khỏi cổng trường đều chỉ trỏ bàn luận về cô.

Cô không quá để ý, chỉ hi vọng có thể đợi được Lục Nhan Thanh.

Chỉ tiếc, đợi đến khi Bát Trung tắt hết đèn học cũng không đợi được anh ra khỏi cổng trường.

Nguyễn Đường nghĩ cũng phải, bây giờ anh đã không còn là anh của trước kia nữa, một học sinh xấu sao có thể đi học bình thường được chứ.

Cô xoay người chuẩn bị đi tới bến tàu điện ngầm, lúc đi qua cửa quán rượu, cô nhìn thấy một nhóm người.

Bọn họ hút thuốc nói chuyện với nhau, ở giữa là thiếu niên vô cùng bắt mắt, thân hình cao gầy, sợi tóc che khuất khuôn mặt điển trai, thần sắc lạnh nhạt.

Thời tiết đã se lạnh, trên người anh lại chỉ mặc một chiếc áo phông, lộ ra xương quai xanh rõ ràng sạch sẽ.

Nguyễn Đường nhìn một lúc lâu, anh vẫn không phát hiện ra cô, ngược lại là nam sinh bên cạnh anh nhìn cô một cái.

Tóc đỏ nhắc nhở, “Lục gia, bên kia có một mỹ nữ vẫn luôn nhìn cậu, đồng phục trên người hình như là Nhất Trung.”

Tiểu Mã vô cùng tò mò, “Mẹ nó, đó là tình nhân cũ của Lục gia sao?”

Dương Quân nở nụ cười, “Gì mà tình nhân cũ, nữ sinh Nhất Trung và Bát Trung thích Lục gia cộng lại có thể xếp ba vòng quanh Dương Thành, đó chỉ là nữ sinh thầm mến Lục gia của chúng ta thôi.”

Chu Dịch thu hồi ánh mắt, “Nhưng mà đây là em gái tôi thấy xinh đẹp nhất, Lục gia, cậu không suy xét một chút sao?”

Lục Nhan Thanh không ngẩng đầu, chờ hút xong điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác ở một bên mới tuỳ ý mở miệng, “Vào thôi.”

Anh xoay người dẫn đầu.

Đúng lúc này, Nguyễn Đường nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, “Anh Lục…”

Bước chân Lục Nhan Thanh không ngừng lại, lúc chuẩn bị vào trong, tóc đỏ nói, “ Lục gia…”

Tiểu Mã dùng khuỷu tay chọc bụng tóc đỏ, “Đừng nhiều chuyện.”

Nhiệt độ trong quán bar và bên ngoài khác nhau một trời một vực, mấy người bọn họ vừa mới đi vào đã cảm thấy ấm áp, uống rượu vào bụng, thân thể bắt đầu khô nóng.

Thường thường sẽ có vài người phụ nữ nâng ly rượu tới tìm bọn họ, hoặc lắc mông sao cho phong tình vạn chủng, cũng có người nhìn họ mong ngóng ngại ngùng.

Dù sao mục đích của mấy người phụ nữ đó cũng chỉ có Lục Nhan Thanh, mà anh nâng ly cocktail xanh nhạt, không biết đang nghĩ gì, ai nói chuyện anh cũng không để ý.

Tóc đỏ ra ngoài nhìn thoáng qua, cô gái nhỏ mặc đồng phục Nhất Trung vẫn đang ở trước cửa quán rượu chưa đi.

Những người khác còn đang trong sàn nhảy, cậu ta vụng trộm chạy tới bên người Lục Nhan Thanh, “Lục gia, em gái kia còn đang chờ cậu, biết đâu có chuyện gì gấp…”

Lục Nhan Thanh không kiên nhẫn cắt lời cậu ta, “Vậy thì liên quan gì tới tôi?”

Tóc đỏ nghẹn họng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng sấm sét át cả tiếng nhạc trong quán bar.

Cậu ta đứng dậy đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, lúc này trời đã mưa to, dưới ánh đèn neon mờ ảo trong quán bar dần trở nên mơ hồ không rõ.

Tóc đỏ nhíu mày, trở lại vị trí định tiếp tục khuyên nhủ Lục Nhan Thanh, còn chưa tới đã không thấy người đâu, ngoài cửa lại nhiều thêm một thân ảnh to lớn.

Cơn mưa này vô cùng bất ngờ, Nguyễn Đường bị xối ướt hết cả người, vội vàng trốn dưới mái hiên quán bar, nhưng mái hiên này rất bé, cơ thể cô vẫn như cũ bị mưa xối ướt.

Vừa nghĩ có nên đi vào trong hay không, cửa đã bị đẩy ra, đối diện với một đôi mắt đen nhánh âm trầm.

Nguyễn Đường ngừng hai giây, theo bản năng muốn gọi, “Anh…”

Vẻ mặt Lục Nhan Thanh không rõ cảm xúc, anh im lặng vài giây, lạnh lùng nói, “Tôi không phải anh Lục của em, sau này đừng tới tìm tôi nữa.”

Nguyễn Đường trừng mắt, dịu dàng nói, “Lục Nhan Thanh, có phải anh còn trách em lúc ấy không phát hiện ra dì…”

Không đợi cô nói xong, Lục Nhan Thanh đã xoay người vào trong.

Nguyễn Đường vươn tay nắm lấy góc áo anh, lấy một tấm thẻ đen trong ví ra, “Anh nhận lấy tấm thẻ này đi, sau này em không tới tìm anh nữa.”

Lục Nhan Thanh xoay người, cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay Nguyễn Đường, khóe mắt hơi nhướn lên, nhếch môi cười, “Muốn cho tôi tiền? Em không tự hỏi mình xem có xứng không sao?”

Hai mắt Nguyễn Đường run run, không thể tin nhìn anh.

Chưa lần nào giống như bây giờ khiến Nguyễn Đường cảm thấy người trước mắt xa lạ đến thế, trên người anh, cô đã không thể tìm thấy được bóng dáng nào của trước kia.

Cô cắn chặt môi, một lát sau gật đầu nói, “… Em biết rồi.”

*

Một tháng sau đó, Nguyễn Đường không tới Bát Trung nữa, ngày nào cũng như ngày nào, không phải đi học thì cũng là ở nhà chơi game, vẽ tranh.

Cô cũng không muốn nghĩ tới Lục Nhan Thanh sống tốt hay không, anh có đói hay không nữa.

Nếu còn có thể tiếp tục tới quán bar, vậy chứng minh anh cũng không thiếu tiền.

Tết thanh minh, một mình cô đi tới khu mộ ở ngoại thành.

Nguyễn Đường đặt bó hoa cúc trong tay xuống, “Dì ơi, con xin lỗi, di nguyện của dì có lẽ con không làm được rồi…”

Nghĩ một chút, cô còn nói tiếp, “Bây giờ anh ấy đã không thích con, thậm chí còn ghét con… hơn nữa, hai tháng sau anh ấy cũng thi đại học rồi, con nghĩ anh ấy nhất định sẽ rời khỏi đây tới một thành phố khác.”

“Nếu là anh Lục của trước đây, con còn có khả năng can thiệp vào cuộc sống của anh ấy, nhưng mà bây giờ… con xin lỗi dì, con biết mình không có tận lực, nhưng con, con không xứng…”

Cho tới nay, đều là cô ỷ lại vào anh, mà Lục Nhan Thanh bây giờ, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ lạnh lùng khiến Nguyễn Đường cảm thấy xa lạ, khiến cô không muốn tới gần.

Anh tựa như hoàn toàn biến thành một người xấu.

Ra khỏi nghĩa trang, Nguyễn Đường nhìn thấy một người mặc đồ đen ở phía đối diện, thân hình có chút quen thuộc, đang muốn nhìn cho kỹ, đối phương đã rẽ vào trong con hẻm ngay đó.

Cô cũng không muốn nghĩ nhiều, lên xe về nhà.

Thành tích thi giữa kì đã có, lớp Nguyễn Đường thi khá tốt, chủ nhiệm lớp bỏ tiền để mọi người đi liên hoan.

Nguyễn Đường không muốn đi cho lắm, kết quả, lúc lớp trưởng hỏi cô có đi hay không, Bạch Tuyết đứng cách đó không xa lại âm dương quái khí nói đại tiểu thư sao lại muốn cùng một đám nghèo như họ đi quán nhỏ ăn cơm.

Vì thế, Nguyễn Đường cười với lớp trưởng, “Tớ đi.”

Quán cơm nhỏ là do sau khi cán sự lớp thương lượng với nhau xong, vị trí hơi xa, ở thành Tây, nhưng giá cả và chất lượng rất tốt.

Bọn họ muốn tiết kiệm tiền cho chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm mới đi làm chưa được bao lâu, không có tiền gửi ngân hàng, rất có trách nhiệm với lớp, cũng chưa từng hung dữ với bọn họ một lần.

Đồ ăn quả thật không hợp khẩu vị với Nguyễn Đường, cô ăn mấy miếng, dạ dày bắt đầu không thoải mái, nói với lớp trưởng một tiếng rồi đi ra ngoài.

Toilet ở khá xa, Nguyễn Đường đi một lúc mới tìm được, nôn xong rửa mặt chuẩn bị quay về, chưa được mấy bước đã nhìn thấy đầu ngõ có mấy người mặc áo đen đang ngồi.

Nhìn thấy cô, một người có hình xăm kín tay huýt sáo, “Mỹ nữ, đi một mình ra ngoài chơi à? Có muốn chơi đùa với các anh trai không?”

Nguyễn Đường học võ tám năm, nếu trước mắt chỉ có một người, cô còn có thể thắng được, nhưng sau lưng anh ta còn ba tên nữa.

Mấy người bọn họ lấm la lấm lét, dùng ánh mắt hạ lưu đáng khinh nhìn cô.

Nguyễn Đường giả vờ không phát hiện bọn họ, đang định xoay người chạy, một tên tóc như cây lau nhà đã chạy tới trước chặn đường cô.

Tiếng bước chân sau lưng dần tới gần, Nguyễn Đường đổ mồ hôi lạnh, lòng bàn tay dính nhơm nhớp, cô lấy điện thoại ra, “Mấy người cần bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho…”

Lời còn chưa nói hết, đại hán khôi ngô đã đoạt điện thoại trong tay cô, “Ở nơi ánh sáng tốt như này, đòi tiền thì thật phí, tiểu bảo bối, theo các anh trai đi chơi, các anh cam đoan sẽ không làm chuyện gì quá đáng với em.”

Sắc mặt Nguyễn Đường tái nhợt, cô nắm chặt tay, đầu ngón tay hãm sâu vào trong da thịt, “Chơi… cái gì?”

Đầu lau nhà cười xấu xa một tiếng, “Chơi trò cởi quần áo được không?”

Tên cầm đầu chẳng ra sao gật đầu, “Ý kiến hay, tiểu bảo bối, vậy em cởi trước, sau đó chúng ta tới xưởng hoang bên kia được không?”

Nói xong, anh ta thu lại tay đang cầm điện thoại của Nguyễn Đường, sau đó lại ghê tởm chạm vào cổ tay cô.

Lúc vừa chuẩn bị nắm lấy, cánh tay anh ta đột nhiên kêu thành tiếng, cùng lúc đó, bắp chân cũng bị đạp một phát, quỳ gối xuống đất.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, mấy người anh em ở phía sau mãi mới phản ứng kịp, sau khi thấy rõ phía sau là thiếu niên mặc quần đen áo dài tay, mặt mày khôi ngô tuấn tú, môi hồng răng trắng vô cùng thanh tú, khuyên tai màu đen phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Bọn họ lập tức nhào lên.

Lục Nhan Thanh ném tên cầm đầu lên người tên đầu chổi lau nhà, hai người đó ngã xuống đất, đầu đập vào nhau kêu to một tiếng.

Hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

Đầu chổi lau nhà choáng váng đứng dậy, đi tới phía Lục Nhan Thanh chửi ầm lên.

Lục Nhan Thanh thản nhiên nhìn một cái, túm lấy cổ áo tên đó, đánh vào một bên mặt anh ta rồi ném vào thùng rác.

Bị đánh nhiều lần, tên kia mắng không thành tiếng nữa, máu không ngừng chảy nhiễm đỏ cả khuôn mặt, hình ảnh có chút đáng sợ.

Mà động tác trên tay Lục Nhan Thanh cũng không ngừng lại, sức lực không giảm bớt chút nào.

Dưới ánh đèn đường yếu ớt, mặt anh không có chút biểu cảm, làn da thiếu niên trắng như tuyết, trong đôi mắt đen nhánh đào hoa là vẻ hung ác lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt.

Vốn có người muốn xông lên cứu, nhưng sau khi thấy rõ thần sắc thiếu niên, ý lạnh không ngừng dâng lên sau sống lưng, tràn lan khắp cơ thể, cuối cùng người đó cũng chỉ dám đứng yên tại chỗ.

Như thấy tội phạm giết người trốn tù, hay là ác quỷ từ dưới địa ngục, anh ta sụp đổ hô lớn, “Cứu… cứu mạng…”

Nguyễn Đường nhìn bóng lưng Lục Nhan Thanh nhíu mày, “Đủ rồi, anh… muốn giết người sao?”

Cuối cùng Lục Nhan Thanh cũng dừng lại, anh nhắm chặt mắt, buông lỏng tay ra.

Đầu cây lau nhà trượt xuống đất, tên côn đồ kia đưa điện thoại cho Nguyễn Đường, hai người cõng nhau chạy xa.

Lục Nhan Thanh chậm rãi xoay người, anh đứng ngược sáng, Nguyễn Đường tiến lên vài bước, đôi mắt đen nhánh của anh lạnh như băng, trống rỗng không giống người sống, trên khuôn mặt trắng noãn còn có vết máu, trong bóng đêm vô cùng dọa người.

Nguyễn Đường bị dọa không nhẹ, sau khi thấy rõ mặt anh, theo bản năng lùi về sau nửa bước.

Khóe môi anh hơi nhếch, nở nụ cười đi tới trước mặt Nguyễn Đường rồi dừng lại, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm thấp, “… Sợ tôi?”

Anh vươn tay, ngón tay dài che ở trên cổ cô, đôi mắt đào hoa nhìn cô không chớp.

Lục Nhan Thanh qua hai mắt cô mà thấy bản thân mình, vẫn là căn bệnh như trước, tràn ngập vẻ không bình thường.

Giờ phút này, anh hi vọng cô nói không sợ.

Nhưng mà Nguyễn Đường không nói gì, chỉ cầm lấy bàn tay đang đặt trên cổ mình, há miệng cắn một cái.

Nước mắt vẫn không nhịn được rơi xuống.

Cô không chỉ sợ anh, còn sợ vừa rồi nếu anh không xuất hiện, cô sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế nào chứ.

Răng nanh Nguyễn Đường càng dùng sức, cô đã nếm được mùi máu trong miệng, nước mắt nóng bỏng rơi trên tay anh, pha loãng giọt máu đỏ tươi.

Lục Nhan Thanh để mặc cô cắn mình, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi, giơ cánh tay bên kia lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Đã không sao rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play