"Ngươi mau mang hết về đi, bảo với hoàng thượng rằng ta không thiếu thứ gì." Trưởng công chúa khẽ nhìn qua, rồi lại tiếp tục ngồi đọc sách.

Năm nào ta cũng đến tặng quà nên người đã quen.

"Bẩm trưởng công chúa, tất cả đều là tấm lòng của hoàng thượng. Hoàng thượng dặn nô tỳ nhất định phải trao tận tay người mới được. Mong người nhận giúp."

"Vậy ngươi quay về bảo ngài, sau này không cần phải hình thức như thế."

Ta không đáp mà nói tiếp: "Hoàng thượng còn nhờ nô tỳ hỏi công chúa, năm nay người có muốn vào cung thăm ngài ấy không?"

Cuối cùng trưởng công chúa cũng chịu ngẩng lên nhìn ta, giọng người nhẹ nhàng: "Thư Nhiên, ngươi đi theo hoàng thượng bao nhiêu năm rồi?"

"Bẩm trưởng công chúa, tính từ lúc vào vương phủ tới giờ đã được 10 năm rồi ạ."

Năm 6 tuổi ta được Lý Bá nhặt về nuôi. Nên, ta theo ông về Vương phủ.

Từ đó, ta bắt đầu hầu hạ Kỳ vương, tức hoàng thượng bây giờ. Năm 16 tuổi, ta theo ngài vào cung.

Đến nay...sang năm mới là ta bước sang tuổi 19.

"Đã lâu vậy. Khi xưa hoàng thượng bị thái tử đời trước truy sát, trọng thương may nhờ có ngươi cõng ngài suốt 20 dặm đường mới tìm được đại phu."

Ta không lên tiếng, không dám nhận công.

"Chỉ cần ngươi không làm ảnh hưởng đến chuyện của ngài, ngài sẽ không bạc đãi ngươi. Nhưng ta vẫn khuyên ngươi, đến tuổi xuất cung thì nhanh chóng rời cung. Hoàng cung không phải miền đất lành."

"Trưởng công chúa..." Ta hơi thảng thốt.

Người cắt ngang lời ta: "Được rồi, ngươi đi theo ta."

Nghe vậy, ta bèn đi theo người. Người lấy một cái hộp từ trong ngăn tủ ra đưa cho ta.

"Đưa cái hộp này cho ngài."

"Vâng."

Trưởng công chúa thở dài.

"Nói với ngài, những chuyện xưa cũ với ta như một giấc mộng dài. Ta không muốn nhắc đến nữa, ngài cũng quên đi."

Ta nắm chắc chiếc hộp trong tay, cố gắng ghi nhớ từng từ trưởng công chúa nói.

"Hoàng cung quá hoa lệ, không hợp với ta, sau này ta cũng sẽ không đến."

Rời khỏi phủ công chúa, ta ngước nhìn con phố dài tràn đầy khí xuân. Nhưng lòng ta vẫn chỉ im lặng.

Ta không biết hộp đựng thứ gì, nhưng ta biết hoàng thượng nhận rồi chắc chắn sẽ đau lòng.

Và còn...trưởng công chúa bảo hoàng thượng hãy quên chuyện cũ, là quên chuyện phò mã hay là quên những ngày xưa hai tỷ muội còn sống nương tựa lẫn nhau?

Công chúa và phò mã không bất hòa. Phò mã cũng không lén qua lại với nhân tình.

Mặc dù trước khi thành thân, hai người vẫn chưa biết nhau. Song, cả hai tính tình hiền lành, lại cùng có niềm yêu thích âm luật, nên qua một thời gian tìm hiểu lẫn nhau, hai người dần có tình cảm.

"Tội danh" vạ gió ở đâu đã phá vỡ tất cả khoảng thời gian êm đềm ấy.

Phò mã tự vẫn, ta không biết người có hận trưởng công chúa không. Nhưng ta biết chắc chắn trưởng công chúa sẽ không bao giờ tha thứ cho hoàng thượng.

Sau khi hồi cung, ta chuyển lại vẹn nguyên lời trưởng công chúa đến hoàng thượng và giao lại chiếc hộp kia cho ngài.

Ngài ngẩng đầu lên nhìn ta hồi lâu, như định nói điều gì. Nhưng cuối cùng ngài không nói, chỉ phất tay cho ta lui ra.

Không biết tự khi nào, giữa ta và ngài lại có khoảng cách lớn đến vậy. Trước đây hoàng thượng không lạnh nhạt, ít nói như bây giờ.

Kỳ vương năm ấy hay nói hay cười, còn hay thích đùa nữa. Ngài hay trêu ta hay là về làm tiểu thiếp của ngài đi.

Năm ấy, hoàng quý phi, cũng tức là thân mẫu của Kỳ vương quả thực có ý để ta làm thông phòng cho Kỳ vương, còn không bằng tiểu thiếp.

Mặc dù Kỳ vương không phải là người chung tình, ngài cưới liên tiếp hai vị trắc phi. Nhưng ngài có một nguyên tắc đó là "Không đụng vào nữ nhân không phải của mình."

Dù hay chòng ghẹo ta nhưng ngài chưa bao giờ làm gì quá đáng.

Khi ấy ta không thể tượng tượng nổi, sau này người ấy đã trở thành một vị đế vương biến biết bao nhiêu nữ nhân không phải của mình trở thành của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play