Phủ tả tướng tàng trữ quân binh trái phép, ý đồ tạo phản, nam nhân chịu tội đi đày, nữ nhân chịu tội giáng xuống thứ dân.
Niệm tình tả tướng nhiều năm cống hiến, nay cho về quê quy ẩn dưỡng già.
Nhớ đến lời hoàng thượng dặn dò hôm trước, ta bèn đến thử Chiêu Nguyệt cung, lỡ dở Lệ phi nghĩ dại.
Trông thấy ta, nàng không lấy gì làm lạ. Nàng vẫn ngồi đó bên cạnh bàn với đôi mắt vô hồn. Nàng loay hoay lấy thứ gì từ trong cái tráp.
Ta liếc qua, trong cái tráp ấy thấy rõ nhất là con chuồn chuồn tre, năm xưa đích thân hoàng thượng làm tặng nàng.
"Hoàng thượng đạt được mục đích rồi, còn giữ ta lại làm gì?"
Ta không biết nàng đang hỏi ta hay đang độc thoại với chính mình.
Cảm nhận được sự chán chường của nàng, ta không thể nào thốt nổi mấy lời vô tội vạ như "Bệ hạ yêu thương người sâu sắc".
Ta khó khăn lắm mới cất nên câu: "Hoàng thượng nói nương nương mãi mãi là Lệ phi tôn quý."
"Ha, Lệ phi..." Nàng cười giễu.
"Ta sinh non e là cũng do y?"
Ta không đáp, chỉ thấy tràn ngập sự áy náy.
Hồi ấy, Lệ phi mang thai được 3 tháng, bị Gia tần đầu độc mất con.
Hoàng thượng vô cùng tức giận. Ngài thu hồi binh quyền từ tay huynh trưởng Gia tần và hạ hai bậc quan.
Lý Bá từng dạy ta, họa từ miệng mà ra, chuyện gì không nên nói thì không được nói.
Lệ phi là người thông minh, có những chuyện dù người khác không nói nàng vẫn tự đoán được.
Nàng lại nhìn ta hỏi: "Phụ thân và huynh trưởng ta...thật sự tàng trữ quân binh sao?"
Ta cụp mắt, không dám đối diện với nàng. Đích thân hoàng thượng định tội phủ tả tướng, chứng cứ rõ ràng, không được phép có luận điệu khác.
"Thôi vậy, làm khó ngươi có ích gì?" Nàng cười chua xót.
"Lệ phi nương nương, đời người phải nhìn về phía trước, trong hậu cung sẽ không có bất cứ kẻ nào dám bất kính với người, người nhất định phải sống cho tốt."
Ta không dám nhìn nàng thêm nữa nên rời đi.
Phủ tả tướng tham ô có lẽ là có thật. Song, tiền cứu trợ thiên tai là một khoản rất lớn, có lẽ bọn họ cũng chẳng dám nuốt trọn.
Còn về việc tàng trữ quân binh...bọn họ không có gan làm, mà cũng không cần phải hành xử vậy.
Nhưng nếu không nhờ có tội danh mưu phản thì làm sao có thể nhổ tận gốc, triệt tận rễ phủ tả tướng đây?
Nói thật, ta khá thích Lệ phi nương nương.
Mặc dù nàng được sủng ái nên sống hơi tùy hứng, nhưng chính thế nên tình tình thẳng thắn. Với cả bình thường nàng không trút giận lên người hầu, đối xử với ta rất có chừng mực.
Trong cung, những vị phi tần mới tiến cung thường khinh ta chỉ là một ả nô tỳ hèn mọn, đồng thời cũng cảnh giác ta sẽ bò lên giường hoàng thượng. Nên bao giờ cũng sẽ có vị quý nhân nào đó hạnh họe làm khó ta. Chỉ có Lệ phi nương nương là khác.
Song, ta cũng không giúp được nàng. Ta chỉ là một nô tỳ thôi.
Lý Bá từng nói, lúc nào cũng phải nhận thức được thân phận của mình.
Hoàng thượng chung quy vẫn là hoàng thượng, ngày nào ngài cũng tất bật lo liệu chính sự. Nô tỳ chung quy vẫn là nô tỳ, ta luôn túc trực bên cạnh mài mực cho ngài.
Bỗng bên ngoài có tiếng cãi vã. Một nữ nhân khoác trên mình bộ cánh rực rỡ xông vào điện bất chấp sự ngăn cản của thị vệ.
Triều đình và hậu cung, có kẻ sụp đổ thì có kẻ phất lên.
Khuê nữ Lưu Uyển của hộ bộ thị lang tiến cung mấy ngày trước được phong thành quý nhân.
"Bệ hạ phê duyệt tấu chương chắc mệt lắm rồi. Thần thiếp xuống bếp hầm canh hạt sen cho hoàng thượng, hoàng thượng nếm thử xem." Nàng ra hiệu cho tỳ nữ mở lồng đựng đồ ăn ra.
Hoàng thượng cười nói: "Khổ cho Uyên Nhi quá, sau này không cần vất vả vậy đâu."
"Chỉ cần hoàng thượng thích, Uyển Nhi rất sẵn lòng." Uyển quý nhân cười nũng nịu.
Sau đó, nàng liếc ta với đầy vẻ khinh thường, thấy ta đang mài mực, nàng nói với hoàng thượng: "Ngữ nô tỳ này vụng về lắm sao mà hầu hạ hoàng thượng được, để thiếp mài mực cho người."
Ta trông về phía hoàng thượng. Nhận được sự đồng ý của ngài, ta yên lặng tránh sang một bên.
Ta mài mực đau cả tay, may quá có người giành việc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT