"Nào, đừng nhìn tôi như vậy chứ. Tôi chỉ muốn thư giãn thôi mà, dù sao tuyết cũng sắp rơi rồi, chúng ta có thể..."
Uông Thừa thở dài, anh đứng dậy, Lâm Hàn Phong và A Lâm đưa mắt nhìn theo.
Anh đi đến bên bàn bên cạnh, vừa nhìn thấy Uông Thừa những cô gái kia ồ lên.
"Xin lỗi đã làm phiền, nhưng lúc nãy tôi có nghe được các cô định đi dã ngoại phải không?" Anh hỏi.
"À vâng..."
"Vậy có thể cho tôi biết vài địa điểm thích hợp để đến đó chơi không? Tôi không thường xuyên ra ngoài nên không biết, phiền các cô rồi."
"Được chứ, đây này anh nhìn xem."
Uông Thừa nhìn vào màn hình điện thoại của cô gái kia.
Ngẫm nghĩ một lát rồi anh mỉm cười: "Cảm ơn cô, tôi đã nhớ địa chỉ rồi."
"Phiền các cô quá." Anh cúi đầu nói rồi về lại bàn của mình.
"Đẹp trai quá đi..."
"Đúng vậy đó."
Nhìn các cô gái kia say đắm Uông Thừa như thế Lâm Hàn Phong và A Lâm chỉ có thể vỗ tay khen ngợi.
"Lợi hại, quả thật lợi hại." A Lâm nói.
"Tôi không ngờ cậu lại như thế luôn đấy." Anh tiếp thêm.
"Đã có địa điểm để đi rồi, khi nào anh sẽ đi?" Uông Thừa ngồi xuống hỏi.
Vết thương trên vai vẫn chưa lành hẳn, Lâm Hàn Phong vốn định để sức khỏe ổn hơn rồi ra ngoài.
"Cuối tuần sau đi." Lâm Hàn Phong đáp.
Uông Thừa không nói gì chỉ gật đầu, A Lâm ngồi bên cạnh cũng háo hức làm sao.
"Tôi sẽ sắp xếp." Uông Thừa nói.
"Không cần đâu, cũng chỉ có chúng ta sẽ không có chuyện gì xảy ra." Anh bảo.
"Chỉ có chúng ta? Anh Phong...đừng nói..."
"Tôi sẽ dẫn Lý Tiết Ngọc đi cùng." Lâm Hàn Phong mỉm cười.
Nhắc đến cô lại vui vẻ như vậy, anh vẫn còn nhớ đến đôi môi mềm mại của cô tối qua lắm đấy.
Uông Thừa thở dài tập hai, anh bất lực rồi, cũng hết nói nổi với con người này.
Chuyện của bọn họ để họ giải quyết mà thôi.
...
Sau tối đó Lý Tiết Ngọc nhìn thấy anh thì có chút dè chừng, nhưng vì sống chung một nhà, cô còn là giúp việc nên muốn tránh anh cũng không thể được.
Mỗi ngày Lâm Hàn Phong đều tìm cô, không bắt cô ngồi ăn cơm cùng anh thì cũng bảo cô đến phòng thay thuốc và băng gạc. Lâm Hàn Phong cũng tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi, vết thương của anh cũng lành lại nhiều, gần đây A Lâm luôn đi cùng anh nên an toàn là trên hết.
Rất nhanh đã đến ngày đi dã ngoại. Lâm Hàn Phong đi đến bếp tìm cô.
"Nè."
Lý Tiết Ngọc đang rửa bát ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Ngày mai chúng ta ra ngoài chơi nhé? Cô làm chút đồ ăn mang theo có được không?"
Cô hoài nghi nhìn anh.
"Đừng nhìn tôi như thế. Tuyết vẫn chưa rơi, tôi cũng xem dự báo thời tiết rồi, trời ngày mai sẽ nắng đẹp và ấm lắm."
"Ra ngoài nhé? Cô có thể đưa Thẩm Miên Miên đi cùng." Lâm Hàn Phong dựa cửa rồi bảo.
Lý Tiết Ngọc ngừng tay lại, cô lau khô tay rồi lấy sổ và bút ra.
[Tôi có thể đi sao?]
"Tôi đang rủ cô đấy."
[Vậy tôi sẽ làm gì?]
"Chuẩn bị đồ ăn, tay nghề của cô rất giỏi mà." Anh bảo.
Lý Tiết Ngọc nhìn đồng hồ, cô quay sang tủ lạnh xem có đủ nguyên liệu để có thể nấu không.
[Trong nhà không còn đủ đồ.]
"Vậy đi với tôi." Lâm Hàn Phong nói.
Cô nghiêng đầu.
"Tôi đưa cô đến siêu thị mua đồ."
[...]
"Thay quần áo đi, tôi đi chuẩn bị." Lâm Hàn Phong nói xong thì quay đi.
Nói là làm thật sao? Thật sự anh sẽ đưa cô đi siêu thị à?
Việc này có hơi...
...
Nói đi nói lại cuối cùng vẫn là lên xe anh ngồi.
[Vai của anh...]
"Đã không sao rồi, tôi có thể lái xe." Anh ngồi vào vị trí xong đáp.
[Thật sự ổn sao?]
Lâm Hàn Phong nhìn cô, anh tiến lại gần thắt dây an toàn cho Lý Tiết Ngọc.
"Sẽ ổn mà, tôi đã khỏe lại rồi."
Lý Tiết Ngọc thở nhẹ ra, cô còn sợ anh sẽ bị đau đấy.
Lâm Hàn Phong lái xe đưa cô đến siêu thị gần đó, nhìn thấy cô khoác áo mình đã tặng, anh đi cùng cô ở phía sau mà cứ tủm tỉm cười một mình.
Lý Tiết Ngọc đẩy xe đi ở phía trước, cô nhìn tới nhìn lui không biết nên mua gì, Lâm Hàn Phong thấy vậy tiến lên.
"Cứ lấy đi, tôi thanh toán."
"Mua nhanh còn về."
Cô nhìn anh, ngẫm nghĩ một lát cũng nghĩ ra nên làm món gì cho mọi người dùng bữa, cô quay xe đi đến quầy khác để lựa đồ.
Lâm Hàn Phong chỉ im lặng đi theo, cô đi trước, anh đi sau, nhìn cứ như một đôi tình nhân trẻ vừa mới biết yêu vậy.
...
Đi một lúc cuối cùng cũng mua đồ xong, Lâm Hàn Phong và cô mang đồ ra xe để vào trong, cả hai cũng nhanh chóng ngồi vào xe để về nhà.
"Cái áo đó..." Anh lên tiếng.
Cô cúi xuống, nhớ ra đây là anh tặng mình.
[Tôi rất thích, cảm ơn anh.]
[Lần đầu có ai tặng quà cho tôi đấy.]
"Cô thích là tốt rồi."
Lần đầu được nhận quà sao? Anh đảo mắt nhìn lén cô vài lần, không biết có nên đưa món quà đó cho cô hay không.
Nhìn quần áo của cô cũng đã cũ, nghĩ lại cô cũng không có nhiều đồ, Lâm Hàn Phong mỉm cười, anh vẫn là nên tặng thêm gì đó cho cô thôi.
Thấy anh ngồi cười một mình mà Lý Tiết Ngọc thấy sợ, dạo gần đây cô luôn ở cạnh anh, cảm thấy anh có chút không bình thường ấy.
Về đến nhà cô mang đồ để vào tủ lạnh, sáng mai lại phải dậy sớm chuẩn bị nữa đây.
"Xong việc đến phòng tôi chút." Lâm Hàn Phong nói rồi quay đi.
Lại gì nữa đây? Cô cau mày, từ nãy đến giờ anh cứ tỏ vẻ ra nguy hiểm hoài thế?
Lý Tiết Ngọc làm cho xong chuyện rồi đến phòng anh, vừa bước vào Lâm Hàn Phong liền đứng dậy rời khỏi bàn làm việc.
Lúc này cô mới chú ý đến phòng anh hôm nay có nhiều đồ thật đấy, anh mới mua sắm sao?
"Của cô hết đấy." Lâm Hàn Phong cầm mấy túi đồ lên rồi đi đến đưa cho cô.
[Cho tôi?]
"Đúng rồi, cứ giữ lấy đi. Ngày mai cũng có cái mặc ra ngoài." Anh nói.
[Nhưng mà...đắt lắm phải không?]
"Tôi chỉ muốn tặng cô thôi, đừng quan tâm về giá cả gì hết."
"À còn nữa."
Lâm Hàn Phong đi đến tủ lấy một phong bì ra.
"Tiền lương của cô, giữ lấy đi."
[Nhưng mà tôi đến đây để làm việc trả nợ cho anh mà.]
[Còn được trả lương sao?]
"Được chứ, giữ lấy đi."
Anh đặt phong bì vào tay cô.
"Chăm chút cho bản thân nhiều lên."
"Cô là một bông hoa xinh đẹp mà."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT