Sau hai ngày sau, Nhã Kiều đã đến được kinh thành. Lúc này mặt trời cũng đã xuống núi, Nhã Kiều nghỉ chân ở một khách điếm, dự định buổi tối sẽ ra tay ám sát kẻ cần giết. Màn đêm dần buông xuống, ánh mắt trời đã tắt hẳn, bây giờ chỉ còn lại mỗi ánh sáng dịu nhẹ của vầng trăng tròn. Hiện tại đã là nửa đêm, với thân thủ nhanh nhẹn, Nhã Kiều đã lẻn vào trong hoàng cung thành công. Quân binh tuần tra thường xuyên nên khó mà có thể dễ dàng tiến đến cung Hà Tây được. Cô nhanh trí đánh ngất một nô tì đang đi ngang qua đó, cải trang thành một người mới đến.

“Này, ngươi là kẻ nào? Nửa đêm rồi còn lang thang bên ngoài cung Hà Tây?” Giọng nói khàn đặc của ma ma quản sự vang lên.

Nhã Kiều bình tĩnh quay người lại đáp: “Nồ tì đang định trở về phòng để nghỉ ngơi ạ.”

Lý ma ma thấy khuôn mặt cô cũng không tệ, ăn mặc sạch sẽ, đúng lúc bà ta đang cần người mang điểm tâm đến cho quốc sư nên đã phân phó cho cô nhiệm vụ này. Nhã Kiều trong tay bưng điểm tâm, từng bước đi đến trước cửa phòng tắm của quốc sư một cách dễ dàng. Cô không ngờ bản thân lại may mắn đến như vậy, đột nhập mà không cần tốn một chút sức lực nào cả.

Nhã Kiều lịch sự gõ cửa, “Thưa quốc sư, điểm tâm của ngài đã được mang đến.”

Bên trong phòng cất lên giọng nói trầm lặng: “Vào đi, cửa không khóa.”

Nhã Kiều đẩy cửa đi vào, cô còn cần thận đóng cửa phòng lại. Lúc này, trong phòng chỉ thấy sương trắng bao phủ xung quanh, cảm giác vô cùng ấm áp. Cô tiến về phía bồn tắm rộng lớn của hắn, nhẹ nhàng đặt điểm tâm cách đó không xa. Trong tay áo cô rút ra một con dao găm sắc nhọn, từ từ bước đến sau lưng Lãnh Huyết.

“Ngươi đã tới thì đấm bóp lưng giúp ta.” Lãnh Huyết bất ngờ ra lệnh làm cho cô giật thót tim.

Với bước chân cẩn thận không gây ra một tiếng động như thế mà hắn ta vẫn có thể nhận ra được cô đang đến gần hắn. Dù sao thì hắn vẫn là một quốc sư, có thế đoán trước được tương lai cũng nên. Để không bị phát hiện, Nhã Kiều cất con dao đi, cẩn thận đấm bóp lưng cho hắn.

Bản thân Lãnh Huyết biết thừa Nhã Kiều đến đây với mục đích là muốn lấy mạng của hắn. Tuy nhiên, một cửu vĩ hồ như hắn thì sao mà dễ dàng bị một kẻ phàm tục đâm chết được cơ chứ, huống chi cô lại còn là nương tử tương lai của hắn cơ mà. Lãnh Huyết nhếch mép cười mà tiếp tục yêu cầu cô:

“Bây giờ ngươi có thể cởi áo ngoài ra để hầu hạ ta rồi.”

Nghe câu nói này của hắn khiến cho Nhã Kiều sốc nặng. Rõ ràng Lý ma ma chỉ nói là đưa điểm tâm đến thôi mà, tại sao còn có cái vụ hầu hạ như gái lầu xanh thế này? Cô cực kì ghét bị đám nam nhân bẩn thỉu lại còn háo sắc đụng chạm vào cơ thể của bản thân, nhưng mà tên quốc sư này thì không có tệ cho lắm. Thân hình rất chuẩn, mái tóc trắng như tuyết, làn da rất mịn giống như con gái vậy, còn khuôn mặt thì chắc cũng phải là tuyệt sắc giai nhân. Vì nhiệm vụ, cô đành phải chấp nhận yêu cầu quá đáng này của hắn. Nhã Kiều cởi lớp y phục bên ngoài ra, chỉ để lại chiếc áo yếm với quần đùi trắng. Vừa nãy vội thay đồ nên cô chỉ lột áo ngoài của cô cung nữ kia, không thể nào mà lột hết đồ người ta ra được. Nói dù sao thì cô ấy cũng là một cô nương, không thể để cơ thể lạnh lẽo không tấm vải che thân ở ngoài được.

Nhã Kiều chưa kịp bước xuống nước thì đã bị Lãnh Huyết một tay kéo xuống dưới. Đập vào mắt cô ngay lúc này là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, làm cô nhớ đến cửu vĩ hồ vào mười ba năm trước. Cùng một mái tóc màu trắng, thế nhưng màu mắt của hắn lại là màu xanh chứ không phải là đỏ giống của cửu vĩ hồ. Mặc dù là kẻ sắp chết nhưng phải công nhân một điều là mục tiêu lần này đẹp thật, nếu giết đi thì đúng thật là đáng tiếc mà.

“Ngươi thất thần cái gì thế hả?” Lãnh Huyết mỉm cười hỏi cô.

Nhã Kiều nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của bản thân đi chỗ khác. Cô cố gắng tỏ ra thật bình thường mà đáp lại hắn: “Khụ, khụ, tại vì quốc sưu nhan sắc khuynh thành nên nô tì không thể rời mắt.”

Hai má của Nhã Kiều lúc này đã đỏ bừng lên trông cực kì đáng yêu, khiến cho Lãnh Huyết không kìm được mà muốn trêu chọc cô:

“Nếu vậy thì ngươi nên hầu hạ ta thật tốt vào, sẽ có phần thưởng hậu hĩnh dành cho ngươi.”

Dứt lời, hắn cúi xuống cắn nhẹ vào cổ của cô. Đến bước này cô không thể nào mà nhẫn nhịn nổi có tên háo sắc này nữa, cho dù có nhan sắc đẹp nhưng nhân cách thuộc dạng biến thái thì cũng phải vứt đi thôi. Nhã Kiều nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt của hắn cách xa cô ra một chút.

“Điểm tâm ngài vẫn chưa ăn mà, không nên quá vội vàng như thế.”

Vừa nãy cô đã cố tình để điểm tâm cách xa hắn một khoảng, nên nhất định hắn phải thả cô ra để lấy đĩa điểm tâm mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play