Cố Lê như bị đánh vào huyệt cười, hắn cười không ngừng, muốn dừng mà không được.
"Sư.. ha ha... đệ... ha ha ha... dừng lại đi mà... ha ha ha ha ha ha, ta... ta... biết sai rồi!!!"
Ai đó cứu Cố Lê hắn với! Trên đời này, hắn sợ nhất là bị nhột, vốn đã giấu rất kĩ, thế nào lại để cho tên ma quỷ này biết được! Giờ thì hay rồi, hắn đụng vào miệng cọp rồi!
Cố Mạc Phong không trả lời, vị sư huynh này của hắn không phải không có việc gì làm, suốt ngày lấy Cố Nhạc ra để chọc tức hắn hay sao? Nhắc đến tên kia, hắn lại nhớ đến việc rất có thể đồ đệ của hắn thích tên đó. Hắn làm sao không giận cho được?
Lạc Ân lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thiếu niên đang tỏa ra sát khí ngày càng dày đặc kia, lại nhìn vị sư thúc gần hai mươi năm trời chưa gặp đang cười đến không thở được, nàng quyết định vì sư thúc một lần.
"Sư phụ!". Hai chữ này vừa thốt ra, Lạc Ân hoảng hốt. Đã bao lâu? Đã bao lâu rồi nàng chưa được gọi hai tiếng này?
Nàng cố gắng bình tĩnh lại, ngước mắt lên nhìn sư phụ của mình, nói: "Sư phụ, sư thúc biết sai rồi, người tha cho thúc ấy đi, con... con có chuyện muốn nói với người."
Cố Mạc Phong khựng lại, nhìn nàng, trong mắt toát ra thứ cảm xúc phức tạp mà nàng không hiểu được. Hắn rốt cuộc thở dài, buông tay. Dù sao, nói chuyện với đồ đệ cũng tốt hơn là chơi với sư huynh nhiều chuyện này đúng không?
Cố Lê nước mắt lưng tròng, rưng rưng nhìn Lạc Ân, trong mắt như muốn nói: Người đã cứu ta một mạng, ta nguyện dùng thân mình để báo đáp!
Lạc Ân rùng mình, đây đúng thật sự là sư thúc của nàng, không nhầm đi đâu được!
Cố Lê còn đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì Cố Mạc Phong đã không kiên nhẫn xuất hiện bên cạnh Lạc Ân, ôm lấy vòng eo của nàng, bay đi.
Cố Lê: Tên này giờ không muốn nhịn nữa có phải không!!!!
- ---
Lạc Ân được người ôm trong lòng, hơi hoảng loạng mà dời ánh mắt đi chỗ khác.
"Sư phụ cứ để tự con đi."
Nàng nhịn không được nói một câu như vậy, đổi lại càng bị ôm chặt hơn, hắn làm như không nghe nàng nói gì, tiếp tục bay về phía trước.
Lạc Ân thấy vậy, cũng không nói gì thêm nữa. Nàng mặt ngoài bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng lại thầm tận hưởng khoảnh khắc này. Nàng không biết khi nào nàng sẽ tỉnh lại, vì vậy nên chỉ có thể tận hưởng từng giây, từng phút bên người mà thôi.
Rốt cuộc cũng đến nơi. Nàng nhớ ra nơi này, đây là đỉnh núi mà nàng hay cùng sư phụ lên hái trà. Nhìn từng hàng trà xanh ngát, kéo dài theo sự trập trùng của núi đồi, nàng hoài niệm.
"Con có chuyện gì muốn nói với ta?". Cố Mạc Phong nhìn chằm chằm vào dáng hình nàng, dường như nàng mà nói ra cái gì làm hắn khó chịu, hắn sẽ ăn nàng ngay lập tức.
Lạc Ân thôi không nhìn phong cảnh nữa, đôi mắt chuyển hướng, nhìn vào nam nhân đang đứng đối diện nàng kia.
truyện teen hayThật ra, nàng cũng không biết nói gì cả, lúc đó chỉ là kiếm cớ để hắn không ra tay với sư thúc nữa thôi...
Nghĩ đến đây, Lạc Ân hơi chột dạ, vậy nên trốn tránh ánh mắt của hắn.
Cố Mạc Phong nhìn nàng như vậy, trái tim dần lạnh lẽo. Nàng... nàng muốn nói gì với hắn... muốn nói đến chuyện của nàng với Cố Nhạc kia?
Càng nghĩ, Cố Mạc Phong càng cảm thấy trái tim đau nhói, tức ngực khó thở, giống như là bị bệnh vậy.
Lạc Ân ít ra đã yêu đương cùng Cố Mạc Phong ở hiện đại, lúc này thấy hắn như vậy, nàng không hiểu tại sao lại ngộ ra chút chút, liên quan đến Cố Nhạc sao? Nếu như vậy... nàng thử một chút xem sao?
"Sư phụ, Cố Nhạc..."
Chỉ là còn chưa nói xong, Cố Mạc Phong đã cắt ngang.
"Nếu muốn nói về hắn thì con dừng lại đi, ta không muốn nghe!". Nàng vậy mà dám đứng trước mặt hắn, nói về một tên nam nhân khác!
Lạc Ân nhìn hắn, lại hồi tưởng lại những chi tiết lúc hắn thấy nàng và Cố Lê ở cạnh nhau, nàng chậm rãi đoán ra gì đó nhưng không chắc chắn lắm.
Có khi nào, sư phụ... sư phụ đang ghen không?
Lạc Ân bị suy nghĩ của chính mình dọa cho ngây ngốc. Nhưng nàng không nhịn được muốn biết được sự thật. Nàng tự thôi miên chính mình rằng đây chỉ là mơ, trước đây đã hối tiếc một lần, nàng không muốn lặp lại nó nữa, ngay cả khi đó là trong giấc mơ.
Vậy nên, Lạc Ân hít thở sâu một hơi, từng bước từng bước, lại gần người đang khó chịu ở kia.
Một bước, hai bước, ba bước. Đến khi mũi chân của nàng chạm vào mũi chân của Cố Mạc Phong, nàng mới dừng lại. Sau đó, từ từ ngẩn đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cố Mạc Phong không biết nàng đang làm gì, nhưng cũng không lùi bước, cũng không tránh né, hắn ma xui quỷ khiến mà kết hợp với nàng, cúi đầu xuống.
Lạc Ân cười, gương mặt vạn năm không đổi của nàng vì nụ cười này, chậm rãi sáng bừng lên, như tuyết tan, như hoa nở.
Nhìn đuôi mắt sáng ngời cong cong của nàng, Cố Mạc Phong thẫn thờ. Bao lâu rồi hắn chưa được thấy nàng cười tươi như vậy? Nàng... nàng lúc này giống như hồ ly, dụ dỗ người ta phạm tội, mà người bị dụ dỗ ấy, sắp không nhịn được mà phạm tội rồi.
Nhìn hình bóng của bản thân trong đôi mắt của người, Lạc Ân càng như được tiếp thêm tự tin, nàng dứt khoát vòng hai tay ra sau cổ của hắn, kéo người xuống, mặt đối mặt với nhau.
Mũi chạm mũi, hơi thở giao nhau, cả hai đều không nói gì cả.
Lạc Ân rốt cuộc mở miệng nói tiếp, hơi thở như lang như ngọc trực tiếp phả vào má của Cố Mạc Phong: "Cố Mạc Phong"
Chỉ vọn vẹn có ba chữ, Cố Mạc Phong lại như bị điểm huyệt, đây... đây là lần đầu tiên nàng gọi tên của hắn!
Suy nghĩ hỗn loạn, Cố Mạc Phong còn chưa sắp xếp được mớ hỗn độn trong đầu mình thì đã thấy gương mặt trắng nõn kia ngày càng gần mình. Sau đó... sau đó Cố Mạc Phong không còn phân biệt được gì nữa.