Lạc Ân nhìn thấy cô ta như vậy, cũng không còn hứng thú chơi với cô ta nữa, liền hơi cong khóe môi, nói: "Thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, tớ cùng Mạc Phong cũng không trách cậu, cậu đi nói chuyện với người phục vụ nhé? Mình đi trước đây". Nói rồi cô nhìn sang Cố Mạc Phong, thấy hắn vậy mà đang cười nhìn mình, cô hơi không hiểu, hắn liền nhanh chóng nói cho cô biết: "Mạc Phong đưa cậu đi ăn nhé?"

Cô cuối cùng cũng hiểu, thì ra người này chỉ vì cô gọi một tiếng 'Mạc Phong' liền vui vẻ đến vậy. Lạc Ân nghĩ như vậy liền muốn cười, nhưng ngại mặt mũi, cô nắm lấy tay hắn, gật đầu, ra hiệu có thể đi được rồi.

Quản lý nhìn hai người, cũng nhẹ nhõm cả người. Cũng may hôm nay bên cạnh Cố thiếu gia có cô gái này, nếu không, sợ mọi chuyện không dừng lại dễ dàng như vậy đâu. Dù sao, danh tiếng của Cố thiếu gia cũng còn ở đó.

Cô gái này chắc hẳn rất đặc biệt nhỉ? Nhìn cậu ấy cười vui vẻ chưa kìa, nhìn sao cũng thấy hơi ngốc ngốc. Phanh! Quản lý bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, suýt nữa thì trượt chân. Nguy hiểm quá mà!!!

Cuối cùng cũng đến được phòng ăn đã đặt trước. Hai người đồng thời thở phào, tại sao ở cạnh nhau ăn một bữa cơm cũng nhiều rắc rối như vậy? Nhưng không sao, coi như có thêm kỉ niệm đáng nhớ đi.

Cố Mạc Phong nhanh chóng kéo ghế ra cho Lạc Ân, đợi cô ngồi xuống liền kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, ngồi xuống luôn. Tính ra, đây là lần đầu tiên hai người ngồi ở cạnh nhau tuy đã ôm hôn qua.

Nhưng cả hai đều không cảm thấy tiến độ của họ nhanh. Lạc Ân thì là vì cô đã đợi chờ rất lâu rồi, còn Cố Mạc Phong, tuy hắn không nhớ gì nhưng thâm tâm hắn cũng nói cho hắn biết, đáng lẽ hai người họ đã ở bên nhau lâu rồi. Hắn thấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó, hắn liền tự giải đáp. Chắc chắn là vì hắn quá thích cô nên mới nghĩ rằng hai người phải quen nhau sớm hơn mới đúng. Hắn nghĩ như vậy đấy.

"Phục vụ, dọn thức ăn lên đi". Hắn sợ cô đói, vừa ngồi xuống đã yêu cầu mang thức ăn lên.

Nhìn người phục vụ đi rồi, hắn liền ngay lập tức ôm lấy người bỏ lên đùi, cuối đầu xuống lấp lấy đôi môi kia.

Lạc Ân: "???"

Cô cũng thật không ngờ người này có thể hành động như vậy. Không phải vừa rồi mới hôn xong rồi sao? Giờ mới trôi qua bao lâu chứ? Nhưng hắn thích như vậy, cô cũng không ngăn cản, để im cho đại ma vương muốn làm gì thì làm.

Cố Mạc Phong cũng không ngờ mình là người như vậy, trước đây, hắn tự nhận là một người thanh tâm quả dục, lúc nghe mấy đứa con trai thảo luận chủ đề này còn khinh thường, quay đi chỗ khác, ai mà ngờ được, một khi nếm được lại khiến con người ta như bị nghiện như thế này cơ chứ.

Môi cô quả thật quá ngọt, lại mềm mềm, cả người cô luôn có một hương thơm mà hắn không biết là mùi gì hấp dẫn hắn, làm hắn muốn dừng mà không được.

Nhất thời, trong phòng chỉ có tiếng môi lưỡi giao nhau, tiếng nước, tiếng hít thở của hai người.

Ngay tại lúc Lạc Ân nín thở tới mức khuôn mặt đỏ hết cả lên, sắp không chịu đựng được, Cố Mạc Phong mới dừng lại, lưu luyến cọ qua môi của cô.

Cả hai cùng thở dốc, Cố Mạc Phong ôm siết lấy eo thon của cô, không để cô cựa quậy, trầm khàn cất giọng: "Ông đây thích em chết đi được!"

Lạc Ân tạm thời không muốn nói chuyện với cái tên hở chút là đè cô ra hôn này, cô ngồi trong lòng hắn, cố gắng điều hòa hơi thở. Trong lòng thầm nghĩ, hóa ra yêu đương với sư phụ là cảm giác này. Đúng là làm cô mở mang tầm mắt, đồng thời càng thêm vui vẻ, thỏa mãn. Có thể được sư phụ yêu thích như vậy, là may mắn của cô.

Nhưng cũng không thể ăn uống trong tình trạng này được, cô đòi xuống để ngồi lên ghế đàng hoàng, Cố Mạc Phong dù không muốn nhưng cũng không thể ép buộc cô. Trong đầu hắn lúc này đã trù tính hàng loạt kế hoạch rước cô về nhà rồi.

Cố đại ma vương trong đầu suy nghĩ một mớ hỗn loạn, ngoài miệng thì ân cần săn sóc: "Em cũng thích uống đồ chua phải không? Tôi gọi cho em một ly chanh đào nhé? Chanh đào ở đây ngon hơn mấy nơi khác tôi từng uống nhiều"

"Được ạ". Cô cũng không kén chọn gì, hắn đã nói ngon thì chắc chắn là ngon.

Người kia thấy cô chỉ nhàn nhạt đáp như vậy cũng không mất hứng mà có xu hướng càng nói càng hăng.

"Tôi có gọi Cá sốt cà chua, béo mà không ngấy. Lúc nào tôi tới đây cũng gọi món này hết, em phải thử xem đó"

"Đúng rồi, còn có đậu kẹp thịt, gà chiên mắm tỏi, à còn có mì căn chua cay nữa"

"Còn có..."

Lạc Ân nhìn đôi mắt tỏa sáng của hắn, nghe hắn không ngừng giới thiệu các món ăn cho mình cứ như đang dâng bảo vật mà buồn cười. Sau đó, cô cười thành tiếng.

Người kia đang kể hăng say thì im bặt, tủi thân nói: "Em chê tôi nhiều lời sao?". Hắn chỉ là vui quá thôi mà...

Cô mau chóng cầm tay hắn, vuốt ve: "Không nhiều lời, tại anh dễ thương quá!"

Cố đại ma vương tuy thấy cái từ 'dễ thương' không hợp với khí chất của mình lắm, nhưng đây là cô nói nên lập tức vui vẻ, cái đuôi vẫy muốn rụng lông luôn rồi.

Lạc Ân nhịn không được nữa, thơm cái 'chụt' lên mặt ai kia, sau đó lấy tay xoa xoa đầu tóc mềm mại mà cô nhớ thương.

Người được hôn liền đỏ mặt, hai tai cũng đỏ ửng, chọc Lạc Ân không thể dừng cười được.

Cô thật sự rất thắc mắc, tại sao một người có thể giây trước hung hăng hôn người ta đến thở không được, giây sau lại chỉ vì được thơm má, xoa đầu đã đỏ mặt rồi. Không biết, nếu hắn có lại được kí ức, nhớ lại dáng vẻ này thì có tức giận hay không đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play