Không kịp để mọi người bàn tán thêm, tiếng chuông vào lớp đã reo lên, cả đám tiếc nuối kéo nhau về lớp, trên đường về còn không quên thảo luận thêm một chút nữa. Họ thật không hiểu được, một người là đại ma vương không màng nữ sắc, một người là học sinh mới chuyển đến, nghĩ thế nào cũng không thể đưa họ ghép lại một chỗ được, trừ khi, họ quen nhau từ trước rồi. Nhưng mà, rõ ràng lúc nãy họ còn dò hỏi tên nhau kia mà? Hay là quen nhau từ kiếp trước nhỉ?
Quần chúng cũng không ngờ rằng họ tùy tiện đoán lại đoán ra chân tướng, mà hai người trong cuộc lại cứ mơ mơ hồ hồ mà trôi qua.
Trịnh Kiểm vẫn còn chưa bừng tỉnh từ khi thấy cảnh tượng vừa rồi, hơn ai hết, hắn hiểu rõ Cố Mạc Phong sẽ không chạm vào nữ sinh khác, huống chi là ôm ấp như vừa nãy, hắn suy nghĩ mãi cũng không hiểu được, hay là Cố Mạc Phong có bạn gái mà không cho hắn biết nhỉ? Nghĩ tới đây, Trịnh Kiêm ngay lập tức đuổi theo bóng dáng kia, miệng còn không ngừng kêu la: "Hay lắm Cố đại ma vương, cậu có bạn gái nhỏ hồi nào? Sao lại giấu tớ hả? Có còn xứng là anh em từng mặc chung cái quần nhỏ hay không???"
Cố Mạc Phong đang đi thì suýt trượt chân, tên này ăn nói không thể có duyên hơn được à? Bọn hắn làm gì có chuyện mặc chung đồ cơ chứ? Hắn chê bẩn, được không? Mặt bày ra cảm xúc ghét bỏ, lát sau mới trả lời câu hỏi của Trịnh Kiểm: "Tôi và cô ấy là lần đầu tiên gặp mặt."
"Mẹ kiếp???? Lần đầu tiên??? Lần đầu tiên mà con gái người ta vừa mới đỏ mắt đã lao như mũi tên đến, ôm người ta, còn dùng kẹo dỗ người ta??? Này, cậu đang kể chuyện cười à? Không vui!!!", tưởng hắn ngu sao, hắn đẹp trai chứ đâu bị ngu, rõ ràng là bộ dáng dỗ người quen thuộc như thế, nhìn thế nào cũng không giống như là lần đầu được không?
"Có nói cậu cũng không tin, ông đây thật sự là vừa gặp đã muốn ôm người ta được không?", nghe tới chỗ dùng kẹo để dỗ người, hắn chợt nhớ ra hắn vẫn chưa đưa kẹo cho người ta, ngay lập tức chạy vèo một cái, nhảy qua hàng rào, biến mất, hắn phải đi mua kẹo cho bạn nhỏ thôi!
Trịnh Kiểm: "???", "...", "!!!!"
"Này này, đi đâu đấy, vào lớp rồiii, nàyyyyyy", thằng cha này, nói đi là đi, đợi đó, chuyện này chưa xong đâu!
Lạc Ân cùng Kiều Kiều về lớp, Kiều Kiều nhìn cô, muốn nói lại thôi, trong mắt có chút không cam lòng, nhưng rất nhanh được giấu đi, miễn cưỡng mở lời thăm dò: "Ân Ân, cậu và Cố Mạc Phong quen nhau sao? Tớ tưởng cậu mới đến nên không biết ai chứ?", trong giọng nói thế mà có chút trách móc.
Lạc Ân dừng bước, xoay người nhìn cô bạn, nhìn đến mức Kiều Kiều cảm thấy không được tự nhiên: "Tớ...tớ chỉ là thắc mắc một chút thôi, dù sao Cố Mạc Phong cũng là đại ma vương của cái trường này, hắn không phải người tốt đâu, cậu đừng để bề ngoài của hắn lừa.". Dưới ánh mắt không rõ cảm xúc của Lạc Ân, giọng Kiều Kiều càng nói càng nhỏ, cuối cùng ngâm miệng, không nói gì nữa.
"Được rồi, tạm thời tớ chưa muốn nói đến chuyện này, về lớp thôi.", nếu nghe kĩ, trong giọng nói đã chỉ còn lại lạnh nhạt. Cô rất nhạy cảm với ác ý, vừa rồi rõ ràng cô cảm nhận được ác ý của Kiều Kiều, cô không ngốc, cũng biết tại sao Kiều Kiều lại như vậy, cô đoán, không chỉ một mình Kiều Kiều, mà tất cả những ai mến mộ Cố Mạc Phong cũng sẽ như vậy thôi, chỉ trách người kia hoa đào quá nhiều. Kiều Kiều này, cô vẫn nên tránh xa thì tốt hơn.
Lạc Ân bước vào lớp, lúc này lớp học vì chưa có giáo viên bước vào nên cực kì nhốn nháo, họ đều đang bàn tán về cô và Cố Mạc Phong, thấy cô bước vào lớp, mọi người nhanh chóng im lặng, nhưng những ánh mắt ấy vẫn lén lút rơi trên người cô. Lạc Ân cũng quen bị nhìn rồi, cô bình thản về chỗ, lấy sách vở ra, tranh thủ giáo viên chưa vào lớp mà đọc sơ qua nội dung bài học, chuyện nào ra chuyện nấy, cô vẫn nên học tập chăm chỉ, còn về Cố Mạc Phong, cô sẽ từ từ tìm cách sau.
Cuối cùng cũng đợi được người bước vào, Lạc Ân đứng lên chào cùng cả lớp, hơi ngạc nhiên khi thấy thầy Ngô - người mà mình và cô Phương vừa gặp sáng nay. Nhớ lại tình cảnh sáng nay, lại nhìn dáng vẻ uy nghiêm trên bục giảng, Lạc Ân hơi muốn cười, quả thật tên kia là đại ma vương đã khiến thầy mệt mỏi rất nhiều.
Ngô Tùng hình như đã biết chuyện gì đó, hắn nhìn quanh một vòng trong lớp như đang tìm kiếm, cho đến khi bắt gặp thân ảnh của Lạc Ân mới dừng lại, nhìn cô một chút, trong mắt như đang nghiền ngẫm gì đó rồi cho cả lớp ngồi xuống, nhanh chóng bắt đầu tiết học.
Đối với Lạc Ân, môn Vật lý này không khó, cái khó là cứ hễ một chút thì thầy Ngô lại gọi cô trả lời câu hỏi, càng khó hơn nữa đó chính là, mỗi lần cô trả lời xong, ánh mắt nhìn cô lại sáng một chút, tỏ ra rất hài lòng, sự hài lòng này giống như đến từ vị trí...cha chồng? Dừng! Cô đang nghĩ cái gì thế này, vẫn nên tập trung đọc sách thì hơn, lỡ lại bị gọi trả lời.
Vừa mới nghĩ đến đó, thầy Ngô lại lần nữa gọi cô lên bảng làm bài.
Thầy Ngô: "Lạc Ân, bài này em lên bảng làm bài đi."
Lạc Ân: "...". Bỗng cảm thấy đi học cũng không thú vị như trước nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT