Chương 73: Tan Vỡ

"Ông chủ Úc, cậu phải thắng đấy"

-

Cuối phía Nam phố Chữ Thập, trong hội trường đá cẩm thạch cao lớn tráng lệ không còn dư lấy một chỗ ngồi, mái vòm được chống đỡ bởi mười hai cây cột hình trụ, sợi vàng chạy vòng quanh vẽ ra bức tranh trăm yêu tuyệt đẹp, một nửa ngồi ở đây là yêu quái, nửa còn lại là con người.

Sau khi Hạ Nghiễn chịu xét xử và kết tội, chuyện Tháp Đen chính thức khép lại, sửa chữa điều lệ chung sống hoà bình cũng được sắp xếp một buổi hội nghị.

Trước đây giới trừ yêu và yêu giới phân chia quyền lực quản lý, nhân loại quản lý viện thẩm phán, yêu tộc quản lý Tháp Đen, đôi bên không được can thiệp lẫn nhau. Mặc dù hai giới không ít thì nhiều cũng đã nhận ra chế độ này tồn tại các mặt hạn chế, thế nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, không thể tùy tiện sửa đổi, sau chuyện ở Tháp Đen, cuối cùng đã được danh chính ngôn thuận tiến hành hoàn thiện sửa chữa điều lệ. Qua quá trình bàn bạc, từ nay về sau yêu tộc có thể tiến vào viện thẩm phán, tương tự, con người cũng có thể tiến vào Tháp Đen, nhậm chức giám ngục.

Hai giới cứ như vậy đạt thành thoả thuận, sửa đổi điều lệ chung sống hoà bình là bước cuối cùng. Từ ngày điều lệ ban hành tới nay, đây là lần đầu tiên tiến hành sửa đổi nội dung, sự kiện lớn như thế đương nhiên thu hút sự chú ý của cả hai giới, không chỉ có yêu tộc và trừ yêu sư tham dự, đến truyền thông luôn hướng về xã hội người thường cũng hân hoan tới đây, quay lại quá trình ý nghĩa nghĩa đặc biệt này.

Lão cục trưởng của tổng cục đích thân làm đại diện cho giới trừ yêu. Mà bên kia, dựa theo logic của đám yêu quái, muốn đi lên nhất định phải là người mạnh nhất, Úc Hoè cứ thể bị đẩy ra làm đại diện yêu giới.

Sau khi hai người bước lên sân khấu, đặt ở ngay chính giữa, bản thảo quy chế được gây pháp chú do đích thân Tuyên Đàn vạch ra 11 năm trước, hơn mười ngàn ký tự vàng phát sáng dần hiện lên không trung, nội dung điều lệ chung sống hoà bình đồng loạt xếp hàng chỉnh tề, như một tấm màn sân khấu thật lớn.

Điều lệ chậm rãi chuyển động, cho đến khi xuất hiện quy định về Tháp Đen và viện thẩm phán. Các ký tự mới xuất hiện từ hư vô, tự động thay vào nội dung ban đầu, sau khi sắp lại thành hàng lần nữa, ký tự màu vàng lơ lửng giữa không trung cùng nhau phát ra ánh sáng lấp lánh.

Sửa đổi hoàn tất, hiện trường bùng lên những tràng pháo tay như thủy triều. Từ Dĩ Niên ngồi gần phía cuối, cậu nhìn về phía hàng ghế được xếp đầu tiên. Bên giới trừ yêu ngoại trừ cục trưởng của các phân cục, có cả gia chủ của bốn gia tộc lớn. Hạ Tử Hành trẻ tuổi nhất bên trong, vận lễ phục, dáng vẻ mỉm cười vỗ tay cũng không rụt rè chút nào.

Thần Nhiên ngồi cạnh Từ Dĩ Niên thấp giọng nói: "Không tin được cậu ta cũng ra dáng lắm chứ."

Từ Dĩ Niên nói đùa: "Có phải sau này gặp Hạ Tử Hành thì không được kề vai sát cánh nữa không? Quá bất kính."

Thần Nhiên cười một lát, giọng điệu nghiêm túc lại: "Cậu ta cũng không dễ dàng, trước đây bỏ qua quá nhiều thứ, cái gì cũng không hiểu, lúc vừa tiến vào cục trừ yêu thường xuyên 3 4 giờ sáng vẫn chưa ngủ. Tình huống bây giờ đã tốt hơn rất nhiều."

Không khí nhất thời hơi đông lại, Từ Dĩ Niên đổi chủ đề: "Nghe nói cậu cũng muốn tiến vào cục trừ yêu, chúc mừng cậu, rất nhanh sẽ cùng nắm tay cậu ta làm trâu làm ngựa."

Thần Nhiên nghe ra ý cười trên nỗi đau người khác trong lời cậu nói, hừ cười bảo: "Cậu cũng biết đùa ghê....Việc kia tiến hành sao rồi?"

Tầm mắt Từ Dĩ Niên lần nữa hướng về hàng ghế đầu, nhìn bóng người ngồi giữa trung tâm, ánh mắt hơi tối lại: "Có lẽ sắp có kết quả rồi."

Sau khi nghi lễ kết thúc, đám người dần rời đi, Từ Dĩ Niên tạm biệt Thần Nhiên, đi ngược dòng người lên phía trước.

"Sư phụ." Từ Dĩ Niên gọi lại Đường Phỉ vừa nói chuyện với người bên cạnh xong. Đường Phỉ quay đầu, thản nhiên nhìn cậu.

Từ Dĩ Niên nghe theo lời Úc Hoè nói, không nghĩ tới những chuyện đó nữa, giống như mọi khi cười cười với Đường Phỉ, bỗng nhiên ngượng ngùng nói: "Hôm lễ tốt nghiệp là con sốt ruột, con không nên nói chuyện với người như vậy, con xin lỗi."

Thấy cậu vừa đến đã nhận sai, nét mặt Đường Phỉ khẽ dịu lại, nhận lời xin lỗi này.

Từ Dĩ Niên thuận thế nói: "Năm nay con vẫn chưa tới nhà người ở....Con có vài chuyện muốn hỏi người, sư phụ, gần đây người có rảnh không?"

Đường Phỉ không trả lời ngay, ánh mắt như có thực chất dừng trên mặt Từ Dĩ Niên, gần như khiến cho người ta cảm thấy không còn chỗ nào để trốn. Thần kinh Từ Dĩ Niên căng chặt, nhất là lúc Đường Phỉ tiến lên một bước, tới gần cậu, Từ Dĩ Niên ngửi được mùi gỗ đàn hương lạnh nhạt trên người hắn, trên lưng tức khắc toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Đường Phỉ không rõ ý tứ nói: "Ta còn tưởng con đã chơi đến quên cả việc này rồi đấy."

"Sao lại thế được," Từ Dĩ Niên mặt dày mày dạn nói, "Không phải năm nào con cũng phải qua à, năm nay bởi vì tốt nghiệp, chưa kịp nói cho người thôi."

Đường Phỉ nhìn cậu chốc lát, cuối cùng đồng ý: "Vậy ngày mai tới đi, cần ta phái người đón con không?"

Từ Dĩ Niên phất tay: "Không cần, gần đây con không ở nhà, tự con qua là được."

Đường Phỉ hơi ngừng lại, gật đầu.

-

Khác với ba nhà khác, nhà Đường sát bên phố Chữ Thập, chỉ cách tổng cục trừ yêu vài trăm mét. Kết giới trong suốt khổng lồ bao trùm cả căn nhà bên trong, thậm chí khách không được chủ nhân mời tới sẽ không thể tìm được cửa vào.

Từ Dĩ Niên đi qua hành lang dài, nguyệt quế từ từ nở rộ giữa vườn, mùi thơm ngát thấm cả vào lòng. Cậu không có thời gian để ý đến khung cảnh thú vị dọc đường đi, trực tiếp đẩy thẳng cửa vào phòng sách.

"Sư phụ," Từ Dĩ Niên nhìn bóng người cao gầy bên giá sách, "Nghe nói người ở đây, con trực tiếp vào luôn."

"Vừa tới sao không nghỉ ngơi trước?" Trong tay Đường Phỉ nắm một quyển sách liên quan tới khế ước, nghe thấy tiếng lại thả sách trở về, cùng lúc đó dùng mắt ra hiệu ghế sô pha, "Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói."

Hương thơm ngào ngạt toả ra từ bộ trà cụ trên bàn, Từ Dĩ Niên rót trà cho hắn: "Hôm lễ tốt nghiệp....Con nói con muốn đi tìm Úc Hoè, con đã nói chuyện hôn khế ma tộc với anh ấy."

Đường Phỉ đáp một tiếng, vẻ mặt như thường: "Kết quả thế nào?"

Từ Dĩ Niên buông ấm trà ngồi xuống ghế sô pha, cậu nhìn Đường Phỉ, nghiêm túc nói: "Sư phụ, con với Úc Hoè ở bên nhau lần nữa."

Đường Phỉ nhíu mày: "Con nói cái gì?"

Thấy Từ Dĩ Niên không nói lời nào, vẻ mặt Đường Phỉ nghiêm khắc: "Sao con còn dám ở bên cậu ta? Con là hoàn toàn ném lời thầy tướng số nói sang một bên rồi?"

"Con đã nghĩ rất kỹ." Giọng điệu Từ Dĩ Niên vô cùng kiên định, "Úc Hoè nói, mặc kệ tướng mệnh thế nào cũng muốn ở bên con. Nếu anh ấy kiên quyết như vậy, con cũng không có lý do gì để tiếp tục trốn tránh."

"Vớ vẩn!" Đường Phỉ đặt mạnh chén trà đang cầm trong tay lên bàn, "Con không muốn sống nữa? Chờ sau này Úc Hoè hận con, con phải làm sao đây? Đừng quên năm năm trước xảy ra chuyện gì."

Từ Dĩ Niên giống như đã đoán được hắn sẽ trách mắng, cứng cổ nói: "Dù sao con cũng không sợ."

Thái độ của cậu không còn gì nghi ngờ là đang đổ thêm dầu vào lửa, sắc mặt Đường Phỉ hoàn toàn sa sầm. Từ Dĩ Niên không đợi Đường Phỉ mở miệng, thẳng thắn dứt khoát nói: "Sư phụ, hôn khế của con và Úc Hoè có phải người giải không?"

Đường Phỉ hình như không ngờ cậu sẽ đột ngột nhắc tới cái này, hơi giật mình, sau đó lạnh lùng hỏi lại: "Một cái hôn khế bao nhiêu năm trước....Con nghi ngờ ta?"

Từ Dĩ Niên im lặng đáp lại, thái độ cũng rất rõ ràng. Đường Phỉ tức đến bật cười: "Úc Hoè nói với con cái gì? Mặc dù ta không hợp với cậu ta, cũng không ngờ thủ đoạn của cậu ta lại bỉ ổi như vậy."

"Sư phụ!" Từ Dĩ Niên hơi cất cao giọng, Đường Phỉ vẫn không ngừng lại: "Con mới ở cùng cậu ta bao lâu, dễ dàng tin lời từ một phía của cậu ta như thế?"

"Bởi vì anh ấy luôn hiểu lầm là con chủ động giải trừ hôn khế, ở hội đấu giá cũng vì vậy mà gây không ít phiền phức cho con. Con tin Úc Hoè không giải trừ." Từ Dĩ Niên nhìn thẳng Đường Phỉ, cảm xúc bất giác trở nên kích động, "Ngoại trừ sư phụ người, thời gian đó không ai có khả năng này cả!"

Đường Phỉ đối diện với cậu, trông thấy vẻ mặt cậu bướng bỉnh, chợt thở dài một tiếng, như thể đang nhìn đứa trẻ không hiểu chuyện.

"Phải," Đường Phỉ thừa nhận, "Là ta giải trừ."

Từ Dĩ Niên mím chặt môi. Đường Phỉ biết cậu đang chờ mình giải thích, nhẹ giọng nói: "Lúc đó con không quyết tâm được, không thể cắt đứt hoàn toàn với cậu ta, ta làm như vậy là lo lắng cho con. Nếu ta nói chân tướng cho con biết, theo tính cách của con, con sẽ chỉ càng thêm áy náy tự trách."

Từ Dĩ Niên không ngờ hắn còn lý do thoái thác thế này, nhất thời sửng sốt đến không nói nên lời.

Thấy Từ Dĩ Niên á khẩu không trả lời được, Đường Phỉ cho là cậu bị lời mình nói lay động, hơi dịu giọng xuống: "Coi như thêm năm năm trước, con mới ở cùng cậu ta bao lâu, lại ở cùng ta bao lâu rồi? Cho dù ta giải trừ hôn khế là giấu con, con lại chỉ vì một câu Úc Hoè nói mà chạy tới chất vấn ta, con chưa từng nghĩ____"

"....Đủ rồi, đừng gạt con nữa." Từ Dĩ Niên không nghe được hắn nói điều không đúng về Úc Hoè, không thể nhịn được đánh gãy hắn, "Sư phụ, người thật sự chỉ coi con là đồ đệ của người thôi à."

Ánh mắt Đường Phỉ khẽ lay động, không tỏ rõ ý kiến: "Có ý gì?"

"Con biết cả rồi, bạn giường trước đây của người...." Giọng nói Từ Dĩ Niên hơi phát run, như là khó mà mở miệng, "Người đổi gương mặt của bọn họ thành mặt con."

Sắc mặt Đường Phỉ khẽ thay đổi, hơi thở quanh người vô cùng nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Từ Dĩ Niên. Mà rất nhanh, Đường Phỉ thu lại lệ khí, khó khăn duy trì biểu cảm ôn hoà: "Con từ đâu biết được?"

Hai mắt Từ Dĩ Niên đỏ lên, nhìn chằm chằm hắn: "Cho nên người thừa nhận."

Đường Phỉ thấy cậu kích động đến phát run cả người, như muốn an ủi nắm lấy tay cậu: "Tiểu Niên, con bình tĩnh trước....Đúng thật ta thích con, thế nhưng ta không muốn làm phiền đến con."

Từ Dĩ Niên gạt mạnh tay Đường Phỉ ra, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, như là hạ quyết tâm: "Sau này con sẽ không gặp lại người, cũng sẽ không gọi người là sư phụ nữa."

Tay Đường Phỉ đứng khựng giữa không trung, không nói một lời. Từ Dĩ Niên không nhìn hắn thêm lần nào, "Con đi đây."

Thấy cậu nói xong là đứng lên không hề do dự, Đường Phỉ lạnh lùng nói: "Đứng lại."

Bước chân Từ Dĩ Niên hơi khựng lại, cũng không quay đầu tiếp tục đi lên phía trước, Đường Phỉ nổi giận đùng đùng: "Ta bảo con đứng lại!"

Kết giới màu lam nhạt chợt mọc lên, giống như lồng giam nhốt kín cậu vào trong đó, đồng tử Từ Dĩ Niên co lại, đập một quyền lên mặt kết giới, tấm chắn nhìn như mỏng nhẹ lại chẳng hề mảy may ảnh hưởng, chỉ có bề mặt gợn một vòng sóng như nước ngoài hồ. Nhìn thấy pháp ấn giống hệt năm năm trước, tượng trưng cho Đường Phỉ, Từ Dĩ Niên biến sắc___Không ngờ sau khi nói chuyện không thành Đường Phỉ lại không buồn giả vờ nữa, trực tiếp hạn chế tự do của cậu.

Hai tay Từ Dĩ Niên dùng sức vỗ lên kết giới, tức giận hét: "Người làm gì vậy!"

Đường Phỉ đứng lên, bước từng bước đến trước mặt cậu.

Trừ yêu sư gần ngay gang tấc giống như ma quỷ xé rách lớp da, lộ ra dáng vẻ chân thật nhất trước mặt Từ Dĩ Niên, giọng nói vô cùng u ám: "Từ Dĩ Niên, ta đối xử với con rất tốt."

Hắn chưa từng đối xử với người nào tốt như vậy, mang hết kiên nhẫn và dịu dàng của mình cho Từ Dĩ Niên, thậm chí đè xuống du͙ƈ vọиɠ, không ép buộc cậu, vậy mà Từ Dĩ Niên lại vọng tưởng cắt đứt quan hệ với hắn.

"Ta nuôi con tám năm, tốt đẹp làm sư phụ của con tám năm, con lại dám vì một người ngoài mà nghi ngờ ta...." Đường Phỉ chẳng mảy may cảm thấy mình có gì không đúng, ngược lại còn dán bàn tay lên kết giới vây nhốt Từ Dĩ Niên, trong mắt thoáng lộ ra một nét thất vọng.

Thế nhưng rất nhanh, chút cảm xúc ấy đã bị tức giận và tham lam cuốn sạch, vẻ mặt Đường Phỉ quái dị, hai mắt như thể phát ra ánh sáng đỏ bừng.

Từ Dĩ Niên hoàn toàn không ngờ Đường Phỉ lại tin tưởng cậu như vậy. Lúc này cậu mới hồi phục tinh thần, vừa rồi Đường Phỉ giải thích nguyên nhân giải trừ hôn khế, nói không chừng thật sự cho rằng cậu sẽ tin___Trong mắt Đường Phỉ, hắn đối xử với cậu rất tốt, cậu nhất định cũng phải cho lại tin tưởng và dựa dẫm. Suy nghĩ đơn phương tình nguyện như vậy quả thật khiến người ta sởn cả tóc gáy.

"Không....Con sẽ không tự nghĩ như vậy, con luôn rất ngoan." Đường Phỉ thấy cậu sững sờ tại chỗ, thế mà bật cười, ánh mắt trượt từ gương mặt đến cổ Từ Dĩ Niên, như đang vuốt ve cậu, "Từ nhỏ đến lớn con luôn rất nghe lời ta."

Chỉ cần liếc mắt nhìn Từ Dĩ Niên một cái, hắn có thể đoán được suy nghĩ của cậu, cảm giác kiểm soát mọi thứ trong tay khiến cho người ta vô cùng say mê. Mãi đến khi Úc Hoè xuất hiện lần nữa.....

Ánh mắt Đường Phỉ u ám, ngon tay thon dài xuyên qua kết giới, duỗi về phía Từ Dĩ Niên____

Ầm!

Bên ngoài nhà Đường phát ra tiếng nổ vang dội, yêu lực mạnh mẽ xé ngang đất trời, cảm nhận được kết giới bảo vệ cả toà nhà bị trực tiếp phá hư, Đường Phỉ tạo chú cố định người Từ Dĩ Niên, nắm cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, cùng lúc cười lạnh nói: "Tới nhanh thật đó. Ta còn chưa làm cái gì, Úc Hoè đã như chó ngửi được mùi đuổi đến đây rồi."

"Cút ngay!" Từ Dĩ Niên không thể nhúc nhích, ánh mắt như hận không thể xé nát hắn.

Đường Phỉ vỗ nhẹ má cậu, sức không lớn, lại mang theo chút ý làm nhục: "Đúng lúc, cậu ta chết con sẽ thành thật. Cứ ngoan ngoãn đứng đây chờ ta về."

Từ Dĩ Niên trợn mắt nhìn Đường Phỉ rời đi, hai tròng mắt lấp đầy lửa giận khó mà ngăn được. Chờ Đường Phỉ ra khỏi phòng, vẻ mặt phẫn nộ của cậu dần phai nhạt.

Cùng lúc đó, từng lớp ảo thuật tạo trên người cậu dần rút đi. Dáng người "Từ Dĩ Niên" cất cao, ngũ quan cũng hiện rõ dáng vẻ thật sự.

Trình độ tạo ảo thuật của gia chủ tộc Huyễn yêu đương thời không ai sánh bằng, đủ để giấu được con mắt Đường Phỉ.

"Cái đệch." Hoa Hành Cảnh giải trừ ảo thuật trên người mình, gương mặt đẹp trai phóng khoáng hơi vặn vẹo, hiếm thấy phun ra một câu thô tục. Hắn nổi da gà đầy người, nhịn không được sờ sờ mặt mình, "Đây có tính là tai nạn lao động không...."

Nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của Đường Phỉ, Hoa Hành Cảnh nghĩ mà rùng mình, lẩm bẩm nói: "Ông chủ Úc, cậu phải thắng đấy. Nếu không anh ta trở về phát hiện hàng không đúng mẫu, người chết là tôi đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play